Chương 9

Giang Đàm Di luôn hôn tôi, nhưng lại luôn không nói ra.

Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tôi có thể nhớ ra.

Chuyện ở trường tôi lại khá quen thuộc.

Bạn cùng lớp đều hiếm khi mà thân thiện vô cùng.

"Lâm Ngư, hôm nay có một anh chàng đẹp trai đến trường tọa đàm, là đàn anh của chúng ta đó, cậu có muốn đi xem không?"

Một cô gái có gương mặt bầu bĩnh nhìn tôi, mặt mày cong cong, cười híp cả mắt.

Có lẽ không phải muốn gây sự với tôi.

Tôi cư xử với bạn cùng lớp, luôn luôn rất thận trọng.

Hồi học cấp 3, mới đầu có một cô gái rất thân thiện với tôi, cùng người cô độc như tôi cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau học tập.

Cô ả cũng không ghét bỏ việc giao tiếp với tôi rất phiền phức.

Tôi tưởng mình đã có bạn, nên đã vui vẻ chia sẻ điều đó với người mẹ đang bệnh tật của mình.

Nhưng có lần cô ả nói sẽ đưa tôi về nhà cô ả chơi.

Không ngờ đến đó lại là một cơn ác mộng.

Bởi vì một tên côn đồ ở trường khác thích tôi, nên cô ả nói muốn mai mối tôi với tên côn đồ đó.

Tôi không đồng ý.

Nhưng tên côn đồ đó lại đến cưỡng ép hôn tôi, xé rách quần áo của tôi.

Tên đó nói: “Tôi chưa bao giờ gặp người ngoan như này, câm điếc kêu lên không biết sẽ có mùi vị gì nhỉ.”

Tôi dùng sức giãy dụa, còn những người khác giống như nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ bị sập bẫy, thích thú nhìn nó giãy dụa.

Tôi tuyệt vọng đến tột cùng, thấy bên cạnh có cái kéo, nên lấy nó đâm vào bụng người nọ.

Tôi đã thoát thân.

Tôi gặp một vài người tốt, họ trừng phạt tên côn đồ đó, còn cô gái kia cũng chuyển trường.

Nhưng bóng đen trong cuộc đời tôi vẫn không thể phai nhòa.

Cô gái có gương mặt bầu bĩnh đưa cho tôi một tấm thiệp.

Đó là một tấm áp phích quảng cáo cho tọa đàm.

Người đàn ông trong tấm thiệp có vẻ ngoài nho nhã dịu dàng, người này đúng là tôi có quen biết.

"Đây là đàn anh Tống Sở, đẹp trai nhờ? Không chỉ đẹp trai, hiện tại mỗi bức tranh anh ấy vẽ đều có thể bán được mấy trăm, mấy nghìn vạn đấy, cậu có muốn đi xem không?"

Tôi gật đầu.

Là bạn cũ nhưng không biết có còn nhớ tôi hay không.

"Được rồi, vậy đến lúc đó tôi sẽ đi chiếm chỗ."

Tôi mỉm cười, gật đầu.

Tôi viết ba chữ cảm ơn lên giấy: “Cảm ơn cậu.”

Cô ấy xoa đầu tôi.

"Cuối cùng cũng bắt chuyện được rồi, trước đây tôi cứ tưởng rất khó ở chung với cậu cơ đấy."

Tôi lắc đầu: “Không có rất khó ở chung, chỉ là các cậu không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nên tôi mới ngại giao tiếp với các cậu.”

"Vậy chúng ta là bạn bè?"

"Đúng vậy."