Chương 8

Hắn cầm váy ngủ đi ra, dịu dàng nói: “Mau đi tắm đi, nước ấm xả rồi đó, khử bớt lạnh không kẻo lại bị cảm.”

Tôi đi vào phòng tắm, mắt có hơi sưng phù.

Bồn tắm xả đầy nước ấm, còn đốt nến thơm, dường như đó đã là thói quen dài lâu từ trước đến nay.

Tôi cởϊ qυầи áo, cuộn tròn mình trong bồn tắm lớn.

Vừa mới rời khỏi gia đình tựa như đã thất lạc từ lâu, thế mà nơi đó dường như đã không còn vết tích gì của tôi.

Vậy trong suốt hai năm thành niên ấy, tôi đã sống như thế nào?

Không biết có phải do nước ấm quá thoải mái hay không, mà đầu óc tôi vốn đang hỗn độn lại có chút buồn ngủ.

Mãi về sau, cửa phòng tắm bị mở ra.

Máy trợ thính của tôi đã đặt sang một bên.

Trong thế giới yên tĩnh vắng lặng, chỉ có Giang Đàm Di.

Cảnh tượng này có phần quen thuộc.

Giống như có một lần tôi bị ngã sấp mặt trong phòng tắm, được hắn vừa quay về đỡ đậy.

Tôi muộn màng phát hiện ra rằng nước đã lạnh.

Giang Đàm Di thấy tôi không sao mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cúi xuống bế tôi đang ướt sũng lên, tôi không hề có chút chống cự, như thể đó là điều đương nhiên.

Hắn lau người cho tôi, rồi bế tôi quay về phòng ngủ.

Trước khi hắn đi, tôi kéo tay hắn.

Ngón tay Giang Đàm Di lạnh lẽo, thon dài có lực.

"Chúng ta là người yêu à?"

Mặc dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong hai năm qua.

Nhưng Giang Đàm Di khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Tôi không phải là người con gái chuyện gì cũng không hiểu, nếu đã thân mật như thế thì đại khái chỉ có thể là người yêu mà thôi.

Giang Đàm Di ngồi bên giường, nhìn tôi.

Hắn không nói nữa, mà thuần thục giao tiếp với tôi bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Đúng vậy, chúng ta là người yêu."

Nhận được câu trả lời chắc nịch.

Tôi khẽ hôn vào mu bàn tay hắn.

"Em rất thích anh."

Dù ký ức có thay đổi, nhưng nhịp tim sẽ không nói dối.

Thật ra tôi còn muốn hỏi một câu.

“Người mà anh nói rất yêu em nhưng lại làm tổn thương em, là anh sao?”

Nhưng tôi không hỏi.

Nếu đã không nhớ ra.

Thì cứ mặc kệ nó vậy.

Vào tháng 9, sinh viên năm ba đại học nhập trường.

Giang Đàm Di ở cùng tôi suốt kỳ nghỉ hè, nhưng tôi vẫn không thể nhớ ra trước đây chúng tôi đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể nhớ ra rải rác một vài đoạn ngắn.

Tôi lo lắng hỏi hắn: “Anh có thể kể cho em biết thêm về chuyện chúng ta sao lại yêu nhau không?”