Giang Đàm Di do dự một lát, nói: "Nếu em đã quên một người rất quan trọng, em vẫn muốn nhớ ra người đó sao?"
Rất quan trọng sao?
“Anh ta thích tôi sao?” Tôi hỏi hắn.
Hắn nói: “Anh ta rất yêu em.”
Đồng thời, hắn cũng ra hiệu bằng tay để biểu đạt những lời này.
Tôi không cần nghĩ ngợi mà trả lời hắn.
“Người yêu thương tôi ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nếu có thể nhớ ra anh ta, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Thực sự, chỉ cần biết có người yêu mình, là lòng tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.
Mắt Giang Đàm Di đỏ hoe.
“Nếu anh ta đã từng làm tổn thương em thì sao?”
Tôi dừng lại, chớp chớp mắt.
Suy xét một lúc lâu, tôi khó hiểu hỏi hắn.
"Nếu đã thích tôi, sao lại muốn làm tổn thương tôi?"
Giang Đàm Di ấp a ấp úng, nhưng lại không nói gì.
Tôi tiếp tục trả lời hắn.
“Nếu đã như vậy thì tốt nhất không nên nhớ ra nữa.”
"Rất đau khổ."
Nếu đoạn ký ức đó rất đau khổ thì tôi sẽ dồn hết tâm trí mà quên nó đi.
Đó là cách tôi tự bảo vệ bản thân.
Vài ngày sau đó, tôi không gặp lại Giang Đàm Di, cũng chưa từng thấy qua những người khác.
Nhưng hắn đã thuê cho tôi một hộ lý biết ngôn ngữ ký hiệu.
"Giang Đàm Di đâu?"
"Giang tiên sinh bị bệnh rồi ạ."
"Có nghiêm trọng không?"
"Tôi cũng không biết rõ lắm."
Đến ngày xuất viện, tôi không biết nên đi đâu.
Chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà lại đi tới nhà họ Lâm.
Nhưng khi quản gia nhìn thấy tôi rõ ràng có chút kỳ quái, sau khi phản ứng lại liền nói: "Cô hai Lâm, sao cô đã quay về rồi?"
Tôi ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu, ông ấy rõ ràng vô cùng bối rối.
Tôi chỉ đành gõ chữ vào điện thoại.
[Tôi về nhà.]
Người quản gia dẫn tôi vào.
"Lâm tiên sinh đang ở trong phòng làm việc."
Trên đường đi đến phòng làm việc, tôi gặp Lâm Dao.
Khi ả ta trông thấy tôi, vẻ mặt ả ta không vui vẻ là bao.
"Câm điếc, sao cô..."
Tôi thực sự không thích người khác dùng từ “câm điếc” để gọi tôi, mặc dù đó là sự thật.
Tôi thoáng mỉm cười với ả ta.
Nhưng ánh mắt ả ta né tránh, sắc mặt trắng bệch vội vã bỏ đi.
Trước khi gõ cửa thư phòng, lòng tôi có chút bất an.
Từ bé, bố tôi đã bỏ rơi tôi và mẹ, rõ ràng mẹ tôi mới là vợ đầu, nhưng Lâm Dao lại lớn hơn tôi mấy tháng.
Mà tôi còn là người câm điếc.
Chắc chắn ông ta có hơi chán ghét tôi, nếu không sẽ không đợi đến lúc tôi mười tám tuổi mới nhớ đến người con gái này.
Tôi gõ cửa rồi bước vào.
Lâm Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, cau mày nói: "Mấy ngày nay mày đi đâu?"
"Bệnh viện."