Chương 5

Xe đi được một lúc mới ngửi thấy trong xe toàn mùi rượu.

Lúc xảy ra tai nạn xe, đầu óc tôi hỗn độn.

Cú va chạm mạnh đánh úp, trước khi hôn mê, tôi nhìn thấy một bóng người cao lớn đang chạy về phía mình.

Giang Đàm Di, tôi có thể dễ dàng nhận ra vóc dáng của hắn.

Nhưng nếu tôi có thể sống sót.

Thì có thể cho tôi quên hắn đi được không?

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong b.ệ.n.h v.i.ệ.n.

Tôi nhớ hình như mình gặp tai nạn xe, đầu va đập vào đâu đó.

Bởi tôi không nhớ ra người ở trước mặt mình.

Nhưng có lẽ là chúng tôi quen biết nhau, bằng không hắn cũng sẽ không lo lắng mà nhìn tôi.

Hắn rất quan tâm tôi.

Tôi hỏi hắn bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Anh là ai?"

Hắn thoáng ngây người.

Trong tiềm thức tôi nghĩ rằng hắn chắc chắn nhìn không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nên liền ngó nghiêng xung quanh, muốn tìm giấy bút.

Nhưng hắn nắm lấy tay tôi, không cho tôi lộn xộn.

Hắn mím môi, khó khăn nói: "Anh là Giang Đàm Di, Tiểu Ngư không nhớ ra anh sao?"

Hắn có vẻ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, mà về sau tôi mới biết được rằng bác sĩ đã sớm nói với hắn về việc có thể tôi sẽ mất đi một phần trí nhớ.

Tôi lắc đầu.

"Tôi nhớ, tôi đến Bắc Kinh để tìm bố tôi."

Hắn cau mày, hốc mắt có chút đỏ, nghẹn ngào nói: "Ừm, chuyện đó xảy ra hai năm trước rồi."

Tôi mất đi hai năm trí nhớ.

Đây là phần kết luận tôi tự phán ra.

Nhưng người đàn ông tên Giang Đàm Di này nhìn tôi với vẻ mặt âu sầu, mà dường như cũng có một chút vui mừng.

"Anh có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu sao?"

Hắn nói, "Có thể hiểu."

Tôi mỉm cười hạnh phúc, trong mười tám năm qua...không đúng, trong hai mươi năm qua, tôi chỉ mới gặp một người có thể giao tiếp với tôi bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Giang Đàm Di là người thứ hai.

"Chúng ta là bạn bè sao?"

Hắn ngập ngừng, "...Ừm."

Tôi thật không ngờ rằng sau khi đến Bắc Kinh mình có thể kết thêm bạn bè, dù sao thì mười tám năm qua, tôi chưa từng có một người bạn nào.

Để củng cố tình bạn, tôi mỉm cười và ra hiệu cho hắn bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Tôi rất thích anh."

Giang Đàm Di liếʍ môi, cúi đầu, rơi xuống một giọt nước mắt.

Tôi bối rối nhìn hắn, không biết phải làm sao cho phải.

Khi hắn ngẩng đầu, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.

"Đừng khóc, tôi không đau đâu."

Hắn nhìn chằm chằm tôi: "Anh không khóc."

Đầu tôi đau nhức, một bóng người cao lớn hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi không thể nhìn rõ gương mặt của hắn.

Tôi ngước nhìn người trước mặt.

"Anh có thể kể cho tôi biết thêm về những gì đã xảy ra trước đây không? Tôi sẽ cố gắng nhớ ra anh."