Chương 4

Vô cùng chân thành mà giải thích với tôi.

"Thật xin lỗi, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy chỉ muốn đón sinh nhật cùng anh mà thôi."

Hắn kéo tôi vào nhà.

Dùng diêm thắp sáng ngọn nến.

Vào lúc mười hai giờ, cúi xuống hôn tôi.

Và dịu dàng nói: "Điều ước sinh nhật đã biến thành hiện thực."

Mọi chuyện giống như này còn có rất nhiều.

Giang Đàm Di có lẽ trời sinh đã có năng khiếu diễn xuất.

Hoặc có lẽ cũng do tôi quá ngu ngốc.

Nên mới không hề phát hiện ra trò đùa này.

Tôi tháo máy trợ thính ra.

Nhắm mắt lại, ôm đầu gối rồi cuộn tròn trên ghế sofa.

Tôi suy nghĩ rất nhiều.

Mọi người đều nói với tôi rằng, Giang Đàm Di thực sự rất yêu tôi.

Đáng tiếc từ trước đến nay tôi không thể phân biệt được đây là chế nhạo hay là mỉa mai.

Hồi còn nhỏ, vì câm điếc nên tôi không thể nghe thấy tiếng ấm nước bốc cháy.

Mãi đến khi ngạt khói đến tỉnh giấc, tôi mới phát hiện lửa lớn đang vây quanh mình.

Từ đó trở đi, cứ ngửi thấy mùi khói là tôi lại căng thẳng.

Sau khi Giang Đàm Di phát hiện ra, liền bỏ thuốc lá, cũng sẽ không cho bạn bè hút thuốc khi có mặt tôi ở đó.

Thậm chí trong một tháng ngắn ngủi theo đuổi tôi ấy, hắn đã để cho tôi thấy cảnh tượng hắn nghiêm túc chăm chỉ học ngôn ngữ ký hiệu với thầy giáo.

Hắn còn nghiêm túc đến nỗi không nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa sổ.

Trong số này có bao nhiêu là ngấm ngầm mưu tính.

Mãi đến khi Giang Đàm Di đứng trước mặt tôi, tôi mới nhận ra hắn đã quay lại.

Mắt tôi sưng đau bởi khóc quá lâu.

Hắn cau mày, đi đến ôm tôi.

"Cưng à, có chuyện gì vậy?"

Tôi có thể thấy hắn đang nói gì.

Nhưng tôi không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi không đeo máy trợ thính.

Hỏi tôi bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Ai bắt nạt em sao?"

Tôi bấm vào video nằm trong điện thoại.

Tôi thấy hắn thoáng cứng đờ.

Tôi vẫn không thể cầm được nước mắt.

Tôi kéo tay hắn, nước mắt từng hạt lại từng hạt rơi xuống tay hắn.

Tôi dùng ngón tay viết từng nét một vào lòng bàn tay hắn.

"Một năm rồi, anh chơi chán chưa?"

Hắn hoảng hốt nhìn tôi.

Hình như hắn đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy.

Tôi lựa chọn cúi đầu, tiếp tục viết hai chữ.

"Chia tay."

Hắn ôm chặt lấy tôi, nhưng tôi bướng bỉnh đẩy hắn ra.

Tôi rất sợ.

Rất sợ mọi hành động, mọi việc hiện tại hắn làm đều là đang trêu đùa tôi.

Lúc tôi ngồi trên taxi.

Khóc lóc một lúc lâu khiến các giác quan của tôi có phần không nhạy bén.