Tôi không thể nghe thấy hắn nói gì, nhưng tôi đã bị điếc mười năm, nên chỉ cần nhìn vào khẩu hình cũng có thể hiểu được hắn đang nói cái gì.
Tôi đỏ hoe mắt gật đầu.
Hắn nắm cổ tay tôi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.
"Để anh dẫn em vào."
Người thiếu tình thương quả thật rất đáng thương.
Tôi đã nhớ kỹ chuyện này rất lâu, dù chỉ là giúp người lúc khó khăn, nhưng sự giúp đỡ ấy đã có thể khiến tôi cảm nhận được ý tốt của hắn.
Mà khi tôi gấp chiếc áo khoác cẩn thận, đem trả lại cho Giang Đàm Di.
Bạn cùng lớp hắn trêu đùa: "Cậu đang trêu chọc em gái nào đấy?"
Giang Đàm Di cúi đầu nhìn tôi, ngờ vực hỏi: "Em là ai?"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, xấu hổ, không biết phải làm sao.
Hắn không nhớ ra tôi.
Hành động khoác áo cho tôi cũng chỉ là một phần trong giáo dưỡng mà thôi.
Tôi không thể nói.
Lâm Dao đột nhiên nói một câu: "Đàm Di, đây là em gái được bố em đón từ dưới quê lên, nó là người câm điếc á."
Ba chữ "người câm điếc" đặc biệt được nhấn mạnh.
Giang Đàm Di nói: "Ồ"
Rồi cầm lấy áo.
Tay hắn thon dài, có hơi pha trò chìa tay ra làm ngôn ngữ ký hiệu cảm ơn tôi.
Khi đi ngang qua tôi, hắn khẽ nói một câu.
"Cứ vứt luôn đi là được rồi, phiền phức thật đấy."
Từ đó về sau, có một khoảng thời gian rất dài tôi không tiếp xúc với hắn nữa.
Cũng không dư sức mà muốn dây dưa với bọn họ.
Cho đến khi hắn chủ động đến tìm tôi.
Đưa tôi về nhà, đưa tôi đi hẹn hò.
Mặc dù tôi đã nhiều lần từ chối, nhưng hắn vẫn không để bụng.
Tôi luôn cho rằng đó là do tính cách của hắn.
Nhưng giờ nghĩ lại, bởi vì sự từ chối của tôi đối với hắn mà nói, chỉ là một con thỏ nhỏ yếu đuối đang nằm sẵn ở trong lòng bàn tay.
Làm người ở cơ trên sẽ không bao giờ trầm luân, nên hắn đương nhiên sẽ không coi trọng.
Chỉ có một mình tôi cho rằng nhận được sự ưu ái của người mình thích mà vui sướиɠ.
Nực cười.
Nhưng thực ra mọi thứ đều để lộ ra vết tích.
Ví như, sau khi chúng tôi quen nhau, hắn đã đề nghị tôi đón sinh nhật cùng hắn.
Đến lúc tôi cầm theo chiếc bánh kem tự tay làm đứng đợi ở trước cửa nhà hắn năm tiếng đồng hồ.
Nhưng lại đợi được hắn cùng Hạ Thất.
Giang Đàm Di, anh biết không?
Thực ra tôi khá giỏi đợi chờ, vì hồi còn nhỏ tôi đã bị bỏ rơi.
Bị bỏ rơi mang đến kết quả rằng tôi có thể thản nhiên mà chấp nhận mọi thứ.
Nghĩ kỹ thì việc lỡ hẹn ngày hôm đó không phải là vô tình, mà chính là niềm vui của bọn họ.
Mà hôm đó khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn lại bảo Hạ Thất đi về.