Cậu nghĩ dạng người như Bùi Phù thật ra rất thích hợp để xuất ngoại, cô hẳn là nên đi thăm thú cái thế giới vừa mỹ lệ vừa phức tạp này. Nhưng cô lại thích hợp học tiếng Trung. Cậu nhớ cô từng đề cập qua, mấy trường trước kia của cô đều là trường quốc tế, tại sao đến cấp ba cô lại học ở tỉnh?
Thế là cậu tự hỏi tự trả lời: “Xem ra cậu cũng định học ở trong nước.”
Bùi Phù nói đúng, nếu không cậu tích cực báo danh đi trại hè làm gì cơ chứ.
Thật ra việc ở trại hè cũng có rất nhiều, nghe người ta toạ đàm về khoa học nhân văn xã hội, giao lưu với học giả, tham quan các triển lãm lớn và làm bài đánh giá. Hừng hực khí thế qua một tuần, thời gian có thể tự do hành động vô cùng ít ỏi, hai người căn bản là đi cùng nhau suốt. Ninh Vị Thanh lười kết bạn, cậu khá là thích ở một mình hoặc là ở chung một chỗ với người quen là Bùi Phù.
Đến tận khi tất cả mọi chuyện kết thúc, một ngày trước khi về nhà hai người mới đi dạo Bắc Kinh, trời chưa sáng đã đi xem kéo cờ ở Thiên An Môn, uống canh lê ăn thịt vịt nướng Bắc Kinh.
“Đây là lần đầu tiên tớ tới Bắc Kinh.” Cô ngồi trong hẻm bên cạnh ăn kẹo hồ lô, nhìn ra trung tâm thành phố phía xa xa: “Bắc Kinh quá lớn, Thượng Hải cũng vậy. Người đợi ở chỗ này, sẽ cảm thấy mình rất nhỏ bé.”
Ninh Vị Thanh vốn muốn nghiên cứu lịch sử, cậu cảm thấy Bắc Kinh rất thú vị, cố cung, hẻm, toà nhà chọc trời, xen lẫn nhau tạo thành một thủ đô cực kỳ quyến rũ. Dạng thành phố này rất thích hợp để đi xe đạp chậm rãi ngắm nhìn, thế là cậu hỏi Bùi Phù có thể đi xe đạp hay không.
“Được.” Bùi Phù đã bắt đầu quét mã xe đạp*, cô ăn quả mận bắc cuối cùng, nhả hạt ra: “Đi thôi.”
*kiểu xe đạp công cộng.
Hai người xuyên qua cái hẻm nhỏ. Vào tháng bảy ở Bắc Kinh mà đạp xe thì cả người đều là mồ hôi nóng, đến tận khi mặt trời lặn cả hai mới dừng lại trên một cái cầu vượt không biết tên, nhìn mặt trời màu vỏ quýt lặn xuống.
“Tớ đói.” Bùi Phù nói.
Thật ra Ninh Vị Thanh rất muốn hỏi tại sao cô lại đói, trên đường đi miệng của cô không ngừng chút nào, từ mứt quả đến cái bánh thịt nhỏ, rồi đến bánh táo, chẳng lẽ từng đấy năng lượng còn chưa đủ để chèo chống cô sao. Nhưng thật ra cậu cũng đói bụng, thế là cậu thỏa hiệp, nói đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Hai người tùy tiện tìm một quán nhìn qua có rất nhiều người, ăn mì lạnh sốt cà chua trộn đường và một đĩa thịt bò kho. Ăn ngon xong thấy nhẹ nhàng vui vẻ, lúc đi ra khỏi quán còn chưa đã thèm.
“Bát súp kia chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật.”
“Thịt ngon.” Ninh Vị Thanh đánh giá ngắn gọn, sau đó cậu cầm điện thoại bắt đầu gọi xe. Có thể là cả ngày hôm nay của bọn họ trôi qua quá mức phong phú, lúc ngồi ở trong xe cảm giác tựa như đi từ trong mộng ra ngoài, hai người yên tĩnh trầm mặc nghỉ ngơi lấy lại sức.
Bùi Phù và Ninh Vị Thanh không ở cùng một tòa ký túc xá, lúc chia tay ở dưới lầu cô nhìn cậu, vẫn không nhịn được nói: “Hôm nay tớ rất vui vẻ.”
Chàng trai cao gầy như thường lệ cúi đầu xuống nhìn cô. Thật ra cậu lớn lên có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai dễ nhìn, làn da cũng rất trắng. Nhưng bề ngoài này không làm người ta ngạc nhiên bằng đầu óc thông minh của câu, đến mức từ xưa tới nay Bùi Phù không để ý đến bề ngoài của cậu cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Động tác chớp mắt của Ninh Vị Thanh hình như chậm hơn một chút so với thường ngày, giống như cậu muốn bảo vệ thật tốt những gì mà giờ phút này cậu trông thấy. Thành thị xa lạ, chỉ có hai người, trốn đi một ngày.
Cậu muốn nói thật ra đây cũng là lần đầu tiên tớ chân chính đến Bắc Kinh, trước kia thi đua xong tớ liền trở về, chưa từng vì cái gì mà ở lại. Nhưng lần này bên cạnh tớ có một người đi xe đạp hóng mát với tớ, thật ra cô ấy cũng không nói nhiều, nhưng cô ấy chỉ cần đứng bên cạnh tớ, tớ đã cảm thấy cô ấy rất huyên náo.