Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
"Thật sao?"
Anh nói: "Đương nhiên."
Anh quỳ gối bên giường lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc có được không?"
Gương mặt Bùi Phù dán trong lòng bàn tay của anh, kín kẽ chiếm hết bàn tay nóng hổi, cô bị nước mắt thấm ướt lông mi nhưng vẫn run rẩy, yếu ớt làm lòng người vỡ nát. Cô là một đứa trẻ rất ít khóc, cảm xúc thường rất ổn định, nhưng mỗi lần bộc phát đều mang đến hiệu ứng phá huỷ trời đất, làm tim Bùi Mẫn bị dập nát.
Cô nói: "Con không tin."
"Con không tin ba." Cô nói: "Khi nào học đại học con sẽ xuất ngoại, đến lúc đó, hai chúng ta tách ra... Ai, ai cũng không được xen vào chuyện của đối phương."
Bùi Mẫn quỳ ở chỗ đó mà bất lực, mê mang, không có cách nào đành nói: "Vậy con cứ học trong nước đi, không, con định đi đâu, ba đi theo con có được không?"
"Ba có thể ở cùng con cả một đời sao."
Anh sắp điên mất: "Rồi con cũng sẽ yêu đương, cũng sẽ kết hôn sinh con, ba cũng sẽ đi theo đến ở trong nhà con, có được không!"
"Nếu ba có đứa con khác, ba sẽ yêu con hơn nó thì sao?" Bùi Phù phối hợp hỏi, cô nhìn vẻ mặt bối rối của Bùi Mẫn, đau khổ nhắm mắt lại.
"Ba yêu con." Bùi Mẫn ôm lấy khuôn mặt của cô, hoảng hốt hôn bừa lên trán cô, giống như là ký giấy cam đoan cho cô: "Đời ba sẽ chỉ có một đứa con là con… Con sắp mười sáu tuổi rồi, Phù Phù… Mười sáu năm này chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau đúng không? Làm sao ba lại yêu người khác hơn con được? Không ai có thể vượt qua con."
"Thật sao?" Bùi Phù đỏ mắt nhìn anh: "Ba nghiêm túc chứ?"
"Nghiêm túc." Anh nói: "Tin ba, có được không, cục cưng."
Anh ôm Bùi Phù, lau nước mắt cho cô, anh nói: "Không phải ba đã nói rồi sao, ba yêu con nhất thế giới. Ba chỉ có con. Có phải con bị ngốc không vậy?"
Cảm xúc của Bùi Phù dần dần ổn định lại, cô không muốn hiểu rõ là do bị kỳ kinh nguyệt kí©h thí©ɧ hay là do những suy nghĩ trong lòng trực trào, cô nhất định phải nắm chắc Bùi Mẫn. Cô đang đi trên cầu treo mà anh là cọng rơm duy nhất giữ cô lại.
Nhưng rốt cuộc cọng rơm này sẽ cứu mạng cô hay là sẽ dọa chết cô, ai cũng không nói trước được.
Cô khóc mệt, Bùi Mẫn thu tay lại, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nhưu vừa ngâm trong nước biển. Anh vào toilet cầm khăn nhúng nước lạnh lau mặt cho cô, xoa xoa đôi mắt sưng vù, cuối cùng lại bị cô kéo xuống nằm cạnh.
Hồi nhỏ Bùi Phù hay ngủ ở tư thế này, núp ở trong ngực anh mà ngủ. Lúc mẹ Bùi Mẫn còn sống, khả năng đây là một loại tính ỷ lại... Có thể là sau khi sinh không có mẹ chăm sóc, cô không còn nghe loại tần số nhịp tim quen thuộc trong tử ©υиɠ kia nữa, dẫn đến cô sẽ dính người, lắng nghe tiếng tim đập của người ta mới có thể tìm lại cảm giác an tâm khi còn là thai nhi.
Bùi Mẫn mặc kệ cô núp ở trong l*иg ngực của mình, không còn cân nhắc vấn đề nam nữ nữa. Anh cũng cần nghỉ ngơi, anh quá mệt mỏi rồi.
Một đêm hỗn loạn này làm anh mệt về thể xác lẫn tinh thần, nhưng chắc chắn cái mệt của anh là do anh làm sai, không phải do Bùi Phù. Anh ôm cô, cảm thấy có lẽ cô đã nhận ra đêm nay anh làm chuyện gì, sao lại phát hiện ra được nhỉ? Anh nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được.
Anh đem hết thảy đổ cho giác quan bẩm sinh của phụ nữ, ừm, chắc chắn là vậy.
Lúc Bùi Phù nói chuyện phiếm với bạn học mới phát hiện mối quan hệ của mình và ba tốt đến mức khiến người ta ghen tị, cô trầm mặc, không nói chuyện khác ra nữa, chỉ yên tĩnh nghe mấy người đó nói cách nuôi trẻ của mấy ông ba nhà bọn họ.
Hoá ra quan hệ của mọi người và ba đều là như thế... Coi như quan hệ tốt một chút, cũng theo sự trưởng thành và giới tính khác biệt tạo nên cảm giác xa cách. Cô nhẹ nhàng nhăn mày, nghĩ thầm quan hệ giữa cô và Bùi Mẫn có phải hơi “không bình thường” hay không? Nhưng lúc ở chung bọn họ rất hòa hợp, dù sao cũng tốt hơn so với lạnh nhạt.