Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
"Chỉ cần… Kí©h thí©ɧ nó, làm nó bắn ra thì sẽ không cứng như vậy nữa." Anh bổ sung: “… Chính là xuất tinh ấy."
"Không tự an ủi thì sẽ không thoải mái hả?" Bùi Phù lộ một nửa cơ thể ra khỏi chăn, tới gần bắp đùi anh đang ngồi ở bên giường. Trên người cô có một loại cảm giác thuần khiết ngây thơ, đôi mắt vừa sạch sẽ vừa ngượng ngùng.
"Nó cứ cứng mãi như vậy thì sẽ hơi khó chịu." Bùi Mẫn rũ mắt, không dám nhìn Bùi Phù.
"Ba nói cho con những lời này, là muốn nói với con… Ừm, con cũng đã trưởng thành, cũng tới kỳ kinh nguyệt, con là cô gái tương đối trưởng thành rồi. Khả năng là trong trường học sẽ không trực tiếp dạy con những chuyện này, nhưng ba hy vọng con hiểu rõ một chút."
Bùi Mẫn muốn nắm chặt tay của cô, nhưng anh vẫn rút về, tay kia vừa mới làm chuyện xấu, dù đã rửa rồi cũng vẫn bẩn. Anh nói là được rồi: "Ba hy vọng con sẽ không bị thương khi không có ba. Trên thế giới không phải ai cũng là người tốt… Cũng có người sẽ... Cưỡиɠ ɠiαи, biếи ŧɦái. Bọn họ vì ham muốn của mình mà tổn thương người khác."
Anh nhìn Bùi Phù, trong lòng chua xót mà mềm mại: "Không phải lúc nào ba cũng có thể bảo vệ con, chỉ có thể dạy con từng chút từng chút. Sau này con sẽ trưởng thành, trưởng thành rồi, con cũng sẽ phát sinh quan hệ cùng người mình yêu. Con phải biết nó có khỏe mạnh hay không, có bệnh lây cho con hay không, phải làm tốt biện pháp bảo vệ... Phải dùng biện pháp, bảo vệ mình thật tốt..."
"Con hiểu chưa?" Bùi Mẫn nói xong một đống dặn dò rồi bắt đầu tổng kết: "Con người có tìиɧ ɖu͙© là chuyện không hề xấu hổ, nhưng phải yêu mình, tôn trọng người khác, đó là điều rất quan trọng." Câu nói này ngược lại có hơi giống đang giải vây cho mình, nhưng anh biết là không phải. Anh chỉ muốn để Bùi Phù không vì có du͙© vọиɠ mà xấu hổ hoặc là che đậy, ít đi một con đường sai lầm.
Hiện tại Bùi Phù dựa vào anh rất gần, cô gật đầu nói đã rõ, lại hỏi: "Con gái cũng sẽ tự an ủi ạ?"
“... A... Có chứ, có chứ." Mặt Bùi Mẫn lại một lần nữa đỏ lên: "Nhưng con còn chưa tới cái tuổi đó đâu."
Bùi Phù gật gật đầu, mắt cô lại nhìn lướt qua phía dưới của ba. Cô thấy chỗ ấy phồng lên một chút, quả thực là khoẻ như hổ, cô đưa tay sờ một chút.
"Làm gì đấy!" Bùi Mẫn bị dọa giật bắn mình: "Con không thể tùy tiện sờ chỗ này của người khác!"
"Nhưng ba không phải người khác mà." Bùi Phù sửng sốt: "Ba là ba con… Con còn có thể đi sờ ai nữa? Con chỉ tò mò muốn nhìn một chút… Chỗ ấy khác hoàn toàn so với của con."
Bùi Mẫn bị cô sờ một cái lập tức lại cương, cái côn ŧᏂịŧ này vừa bắn không bao lâu, mẫn cảm của việc làm rồi lại muốn làm lần nữa, chịu một xíu kí©h thí©ɧ cũng có thể cương. Anh quả thực bội phục bé ngốc Bùi Phù, bỏ của chạy lấy người đến phòng tắm xối nước lạnh.
Bùi Phù nghĩ đến những lời anh nói, thế là cô lên mạng tra một chút, phát hiện… nó rất khó coi, rất buồn nôn. Cô chỉ vừa mới liếc nhìn cái thứ kia của ba một chút, nó màu đỏ tím phun tϊиɧ ɖϊ©h͙, phối hợp với biểu cảm mê hồn của anh, trên mặt vẫn còn mang vẻ xuân sắc và mồ hôi, nhưng không làm cho người ta thấy phản cảm, chỉ là cô bị kích kích.
Nhưng Bùi Mẫn đã giải thích rõ ràng, trong nội tâm cô cũng có thể chấp nhận, ba cô là một người bình thường, có nhu cầu của đàn ông bình thường. Anh cũng có chuyện riêng của mình, chỉ là cô đột nhiên hiểu rõ lúc đó anh đang làm "Bùi Mẫn”, mà không phải làm "Ba của Bùi Phù”, khó tránh khỏi tò mò.
Hiện tại cô thậm chí muốn lén đi nhìn anh tắm rửa, giống như con người bên trong vườn địa đàng, nhìn về phía quả táo trên cây.
Mặc dù chuyện tối ngày hôm qua làm cho ba con hai người có khoảnh khắc xấu hổ, nhưng ngủ qua một giấc, tỉnh lại thì hết thảy vẫn như cũ. Bùi Mẫn kéo cô từ trong chăn ra, ôn tồn khuyên cô rời giường: "Không phải hôm nay con muốn đi xem vườn cây sao, rời giường nào."