Chương 36: Công pháp không thể tưởng tượng nổi.

Chương 36: Công pháp không thể tưởng tượng nổi.

Ngồi tu luyện trên nó không đến 10 năm, thì đột phá được chướng ngại đại cảnh giới mấy ngàn năm, trở thành một trong những cường giả đứng đầu Trung Vực.

Về sau, vị kỳ sĩ đó vẫn lạc ngoài ý muốn ở một bí cảnh, Mặc Ngọc Bồ Đoàn cũng biến mất theo.

Không nghĩ đến, chí bảo mà vô số cường giả điên cuồng, vậy mà xuất hiện ở đây.



Hạng Dương không khỏi hít một hơi thật sâu.

Đầu tiên là Tuyết Phách Kiếm nằm trên bảng Thượng Cổ Thần Binh, sau đó là giường phỉ thúy kì vật của trời đất, cuối cùng là chí bảo Mặc Ngọc Bồ Đoàn để cho vô số cường giả lâm vào điên cuồng.

Cái này

Vận khí của cô gái này cũng quá là tốt đi?

Đan Dao không hiểu thuật đọc tâm, chỉ coi Hạng Dương là một con mèo hiểu được tiếng người.

Cô lấy một khối ngọc thạch từ trong không gian ra, sau đó dùng Tuyết Phách Kiếm thuần thục đào ra một cái hố, rồi rải vải bông lên làm thành một cái ổ.

Đem mèo đặt vào ổ, chuẩn bị cho mèo đủ đồ ăn và nước sạch, rồi tự mình tu luyện.

Hạng Dương ghé vào trên ổ, yên tĩnh nhìn Đan Dao tu luyện.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đan Dao, đã biết cô ấy là một kẻ bất phàm, tuyệt không phải là vật ở trong ao.

Nhưng dù bất phàm thế nào, cũng không thể ở tuổi còn trẻ như thế mà đã đạt tới cảnh giới Động Hư cảnh, mà người thường ngàn năm cũng chưa chắc có thể đạt được.

Tốc độ tu luyện cỡ này, dùng hai chữ ‘thiên tài’ đủ để hình dung, quả thật là yêu nghiệt, biếи ŧɦái.

Hắn sinh hoạt ở Trung Vực, là nơi tập trung thiên tài nhiều nhất và linh khí thịnh vượng nhất cả Thiên Huyền Đại Lục.

Cũng được coi như là con em của một gia tộc lớn, hắn đã thấy qua người được gọi là thiên tài tu luyện, nhiều như sao trên trời, cá diếc qua sông.

Có thể yêu nghiệt nghịch thiên giống như Đan Dao thì một kẻ cũng không có.

Hắn thầm nghĩ, tư chất của một người thì luôn có hạn, cho dù có kỳ tài trời sinh, thì vẫn cần thời gian tu luyện nhất định.

Tốc độ tu luyện của Đan Dao có thể so với việc cười tên lửa, hắn chưa từng nhìn thấy qua, cũng chưa từng nghe thấy.

Hắn muốn nhân cơ hội này xem thử, người này tu luyện thế nào.

Hạng Dương nhìn chằm chằm Đan Dao không chớp mắt.

Chỉ thấy Đan Dao ngồi xếp bằng lên Mặc Ngọc Bồ Đoàn, ngón cái và ngón giữa chạm nhau, như hai cành hoa lan. Trong miệng thở ra một ngụm khí màu lam nhạt, nhìn mười phần quái dị.

Đúng lúc này, một cảnh tượng khó tin xuất hiện.

Chỉ thấy quanh thân Đan Dao xuất hiện một vòng xoáy khí, giống như xoáy nước trong đại dương, không ngừng hút lấy linh khí trong không khí.

Hạng Dương cũng bị kinh sợ, ngơ ngẩn nhìn Đan Dao, trong lúc nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Phải biết rằng, các công pháp tu luyện của môn phái khắp thiên hạ, vô luận là cao thâm khó lường, uy lực cỡ nào.

Thì trong quá trình tu luyện, linh lực và chân khí lúc nào cũng phải từ trong cơ thể từng bước bay ra bên ngoài.

Chuyện này giống như nước chảy đá mòn, là thường thức của mỗi người.

Làm sao có công pháp trên đời này lại không tiết ra bên ngoài, mà ngược lại dần dần nội liễm lại?

Trong lòng Hạng Dương nghi hoặc muôn phần.

Cảm giác thường thức tu luyện của chính mình đều bị lật đổ.

Có phải là do trận này mình quá mệt mỏi nên mới hoa mắt?

Hd vội vàng dùng móng vuốt lông xù của mình dụi dụi con mắt.

Kết quả nhìn vẫn như cũ, chân khí bị nội liễm.

Chuyện này……

Thật quá là khó tin?

Phương pháp tu luyện này chân khí không bay ra bên ngoài, mà dần dần nội liễm.

Đan Dao tu luyện công pháp này, linh lực không những không có bất kì hao tổn nào, ngược lại càng dùng càng nhiều, càng đánh càng mạnh.

Đây rốt cuộc là công pháp tà môn nào?

Sao lại quái dị như vậy?

Công pháp Đan Dao tu luyện tên là ‘Minh Ngọc Công’ chính là một trong hai tuyệt thế kỳ công của Thiên Huyền Đại Lục.

Công pháp tu luyện của đại lục này, vô luận là thần kỳ đến cỡ nào thì trong quá trình vận công, kiểu gì cũng sẽ bị tiêu hao linh lực.