Chương 12: Thủy Linh

Mà bây giờ tu vi của tất cả phong chủ của Thất Tinh cung như Thanh Tuyền đạo trưởng, Thanh U đạo trưởng chỉ dừng lại ở ba tiểu cảnh giới Ngưng Anh trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Chỉ có chưởng giáo chân nhân, Thanh Hư đạo trưởng đi trước người khác một bước, miễn cưỡng tu luyện đến cảnh giới Động Hư sơ kỳ.

Nói một cách khác, thực lực của Đan Dao hôm nay, đã không thua bất kì một vị cao tầng nào của Thất Tinh cung. Chỉ cần cô nguyện ý, tùy thời đều có thể làm một chức trưởng lão tông môn.

Đan Dao một chút cũng không có hứng thú đối với chức vị trưởng lão của tông môn.

Những năm gần đây, cô đã thích ứng với cuộc sống mỗi ngày chăm hoa chăm cỏ, đánh dấu, sống cuộc sống cá ướp muối.

Trưởng lão tông môn thì như thế nào, tuy phúc lợi tốt, nhưng mà không có thanh nhàn và không bị ràng buộc như Hoa Nữ.

Có thể trộm nghỉ đến nửa ngày rảnh rỗi, cô vẫn tương đối thích hợp làm một con cá ướp muối.

Đang nghĩ ngợi thì Hoa bà bà khiêng cuốc đi tới, trừng Đan Dao một cái.

"Nha đầu ngươi! Quen lười nhác, nếu như bị Thanh Tĩnh tán nhân thấy được, không đem ngươi đuổi khỏi sơn môn thì cũng phải hung hăng phạt ngươi."

Đan Dao cười hì hì nói: "Mấy năm qua, hoa ở Bách Hoa cốc đều được ta chăm sóc tốt như vậy. Thanh Tĩnh tán nhân mới có thể luyện ra nhiều Bách hoa tiên nhưỡng tốt, bây giờ bà ấy thương ta còn không kịp, sao mà cam lòng phạt ta được?"

Mấy năm này, Đan Dao vận dụng ghi chép của Bách Hoa Bí Điển chăm sóc hoa cỏ.

Bây giờ hoa cỏ của Bách Hoa cốc tươi tốt hơn thời điểm cô mới tới gấp mấy lần.

Có thể thấy được đủ loại kỳ hoa dị thảo khắp nơi, coi như là hạt giống sắp hỏng của hoa đã tuyệt tích rồi, thì cũng được Đan Dao chăm sóc thành công.

Nhờ vào mấy cái này, Thanh Tĩnh tán nhân mới có thể luyện chế thành công Bách hoa tiên nhưỡng.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, lúc đầu Thanh Tĩnh tán nhân rất ghét Đan Dao. Cho rằng Đan Dao dung mạo xấu xí, tư chất kém, còn không biết cố gắng, chính là một cây gỗ mục.

Bây giờ thấy Đan Dao trồng được hoa tốt như vậy, có thể giúp mình luyện chế được kỳ dược, dĩ nhiên phải nhìn Đan Dao bằng một con mắt khác.

Hoa bà bà lắc đầu: "Ngươi nha, nhiệt tình lười biếng, có ngày đem hoa chăm chết, lúc đó nhìn Thanh Tĩnh tán nhân có phạt ngươi hay không."

Đan Dao nghịch ngợm lè lưỡi.

"Được, được, chớ có trốn lười biếng, lương tháng này còn chưa lĩnh đó, nhanh đi đi."

"Được!"

Đan Dao xoay người, từ trên xích đu nhảy xuống, rồi đi về hướng Thiên Xu phong.

Hoa bà bà lớn tuổi, chân không được nhanh nhẹn, mỗi tháng Đan Dao đều phải đi lĩnh lương tháng thay Hoa bà bà, đi tới mức quen thuộc Thiên Xu phong.

Giống như trước kia, đến thời gian lĩnh lương mỗi tháng, một đám người đen nghịt đi đến Thiên Xu phong.

Đan Dao lĩnh lương tháng xong, đang muốn đi về.

Thì nghe mấy nữ đệ tử mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ đang nghị luận sôi nổi.

"Nghe nói Thuỷ Linh sư muội đã thuận lợi đột phá mấy ngày trước, tu vi giờ đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, tin tức này là thật hay giả?"

"Thật! Thật! Tin này đã sớm truyền khắp nơi, làm sao có thể là giả?"

"Thuỷ Linh sư muội quả nhiên là thiếu nữ thiên tài của Dao Quang phong ta, khó trách Thanh Tĩnh tán nhân thiên vị như thế, đem muội ấy thu làm đệ tử thân truyền."

"Có mấy năm ngắn ngủi đã đến Luyện Khí cảnh hậu kỳ, Thanh Tĩnh tán nhân sao có thể không thiên vị sao? Thực sự người so với người làm ta tức chết mà!"

.........

"Thuỷ Linh."

Nghe được cái tên này Đan Dao ngơ ngác một chút.

Nghe nói 5 năm trước, Thanh Tĩnh tán nhân cùng phong chủ Ngọc Hành phong đi Nam Cương trừ ma.

Trên đường trở về, thì ngẫu nhiên gặp được Thuỷ Linh đáng thương đang bị cha mẹ nhẫn tâm bán cho một lão già sắp chết để xung hỉ.

Biết được cha mẹ Thuỷ Linh vì cưới vợ cho con trai không tiếc chôn vùi cả đời hạnh phúc của con gái mình, Thanh Tĩnh tán nhân tức giận không kiềm được.

Không chỉ hung hăng dạy dỗ cha mẹ Thuỷ Linh, còn gϊếŧ chết bà mối và toàn bộ đội ngũ đón dâu.