Chương 11: Tiền bối đời trước hư hư thực thực.
Thanh Hư đạo trưởng nói: "Gần đây Thanh Tĩnh sư muội đang bế quan tu luyện, xung kích lên Ngưng Anh cảnh đỉnh phong. Không có xuất quan nhanh như vậy, coi như là xuất quan, cũng không có khả năng là muội ấy."
Thanh Tuyền đạo trưởng không hiểu: "Chưởng môn sư huynh, vì sao khẳng định như vậy?"
"Thất Tinh kiếm pháp chính là bí truyền tuyệt học của bản môn, các đại phong chủ chỉ có thể luyện nhất tinh nhất kiếm. Chỉ có chưởng môn mới có thể tu luyện đồng thời thất tinh thất kiếm. Cổ kiếm khí này mạnh mẽ như thế này, bao hàm cả thất tinh chi lực. Thanh Tĩnh sư muội chỉ luyện Dao Quang kiếm trong thất tinh kiếm pháp, làm sao có thôi phát thất tinh kiếm khí? Lại thêm nhìn trình độ tán kiếm khí mà xem, người này nắm giữ Thất Tinh kiếm pháp đẽ đến mức độ không thể tưởng tượng nổi. Hơn xa ta, Thanh Tĩnh sư muội làm sao có thể làm được đến mức này?" Thanh Hư đạo trưởng nói.
"Chưởng môn sư huynh nói đúng, chỉ có chưởng môn mới có thể thu luyện toàn bộ Thất Tinh kiếm pháp. Ngoại trừ chưởng môn thì còn ai có thể sử dụng kiếm pháp tinh diệu như vậy? Mặt khác, bên trong cỗ kiếm khí này linh lực băng hàn như thế, có ai có tu vi cỡ này tu chi lực chí âm chí hàn."
Thanh U đạo trưởng trầm ngâm nói: "Có phải trong tông môn giấu một tiền bối lánh đời hay không?"
Trong Thất Tinh cung, bề mặt nổi bối phận cao nhất, thực lực mạnh mẽ nhất là chưởng môn Thanh Hư đạo trưởng.
Nhưng Thất Tinh cung là đại phái tu tiên truyền thừa trên vạn năm, nội tình thâm hậu. Đến tột cùng là trưởng lão đời trước có chết hay mất tích, ngay cả Thanh Hư đạo trưởng cũng không dám chắc chắn.
Thanh Hư đạo trưởng suy nghĩ: "Có lẽ là vậy, nếu thật sự là trưởng lão đời trước, tu vi Thất Tinh kiếm pháp dĩ nhiên ở trên chúng ta."
Thanh Tuyền đạo trưởng hỏi: "Kiếm khí kia bên trong xen lẫn linh lực âm hàn là như thế nào? Trong thất phong, chỉ có Dao Quang phong tu linh lực âm nhu, nhưng sư phụ của Thanh Tĩnh sư muội cùng hai vị nữ sư thúc đã sớm vũ hoá trên trăm năm, không có khả năng có trưởng lão đời trước còn sống."
Thanh Hư đạo trưởng cúi đầu trầm tư một chút, nói: "Trong âm thiếu dương, trong dương thiếu âm, âm dương luân chuyển, sinh sôi không ngừng. Có lẽ vị tiền bối này đột phá lên cảnh giới mới, thể nội linh lực thuần dương quá mạnh, vật cực tất phản, ngược lại đã biến thành linh lực chí âm chí hàn."
Thanh Tuyền đạo trưởng không khỏi vui mừng: "Nếu thật sự như thế, là đại hạnh của Thất Tinh cung ta."
"Đúng vậy! Thực lực tiền bối đời trước càng mạnh, càng có thẻ ở thời điểm mấu chốt bảo vệ tông môn không suy. Tất nhiên, tiền bối không muốn hiện thân, chúng ta cũng không tiện quấy rầy, tất cả giải tán đi."
"Vâng!"
Một đám phong chủ lại lần nữa hoá thành linh quang, ai đi đường nấy.
Đan Dao không biết sau khi mình rời đi, bọn người Thanh Hư đạo trưởng sẽ xuất hiện tại chỗ cô luyện kiếm, càng không nghĩ tới mình bị đưa lên làm tiền bối của tông môn.
Nhưng lần này sử dụng Thất Tinh kiếm pháp đưa đến dị tượng, nó làm cho cô phá lệ kinh hãi.
Sau này nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn không thể sử dụng kiếm này, miễn cho dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Nháy mắt lại trôi qua 5 năm.
Đan Dao ngồi bện dây và hoa tươi để trang trí lên trên cái xích đu.
Gió từ từ thổi tới, xích đu đong đua theo gió.
Đan Dao híp mẳt đặt mình vào trong bụi hoa bách hợp đang nở rộ, bộ dáng tự đắc.
"Tính ra thời gian thì mình đã ở lại Bách Hoa cốc ngây người đã 8 năm."
Đan Dao khẽ thì thào một tiếng.
Đan Dao lúc này, bề ngoài vẫn là xấu nữ phế vật, nửa bên mặt có rất nhiều tơ máu.
Nhưng bên trong lại xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Cô lấy Minh Ngọc công làm cơ sở, Bách Hoa bí điển cùng vô số thiên tài địa bảo làm phụ, 8 năm như một ngày, chuyên cần khổ luyện.
Bây giờ đã tu luyện Minh Ngọc công đến tứ trọng, đột phá đến Ngưng Anh trung kỳ.