Chương 100: Chẳng lẻ không có tiền lệ sao?
Mười Ngưng Anh đỉnh phong, chưa chắc có thể có một người có thành tựu Động Hư cảnh.
Chín người còn lại, chỉ có thể bị vây chết cả đời ở Ngưng Anh đỉnh phong, hao mòn thọ nguyên từng chút, cuối cùng mang theo tiếc nuối cùng không cam lòng ôm hận mà chết.
Cũng như môn chủ Vô Cực Môn, Chung Vạn Sơn vừa mới đột phá Động Hư mười năm trước, trước đó đã tu luyện đến Ngưng Anh đỉnh phong từ rất sớm.
Cách Động Hư cảnh chỉ kém một bước chân vào của.
Nhưng mà chính một bước chân vào cửa này, lại làm cho Chung Vạn Sơn khổ sở mấy trăm năm, chậm chạp không thể đột phá.
Nếu không nhận được chỉ điểm của Đan Dao, chỉ sợ bây giờ vẫn còn kẹt ở Ngưng Anh đỉnh phong.
Tàng Thiên Cơ tự xưng là đệ nhất thiên tài Đông Vực, hai mươi tuổi Tụ Nguyên, bốn mươi tuổi Ngưng Anh. Bây giờ sáu mươi tuổi đã đến Ngưng Anh đỉnh phong, nhưng cũng không dám cam đoan trước một trăm tuổi đột phá Động Hư.
Ngưng Anh đỉnh phong đến Động Hư, nhìn như chỉ cách xa một bước, nhưng trên thực tế là như thiên sơn vạn thủy.
Thời gian hao tốn để vượt qua một bước này, so với thường nhân tu luyện đến Ngưng Anh còn cao hơn gấp mấy lần.
Chín vì gian khổ như vậy, nên khi mọi người ở đây khi biết Đan Dao là cường giả Động Hư cảnh mới kinh ngạc như vậy.
“Trời ạ! Động Hư cảnh, nữ nhân này là Động Hư cảnh?”
“Còn chưa đến một trăm tuổi đã trở thành đại năng Động Hư, sao có thể như thế?”
“Phiến đại lục Đông Vực này, lại có người trẻ tuổi còn yêu nghiệt hơn cả Tàng Thiên Cơ, sao ta chưa từng nghe nói qua?”
Biết được Đan Dao là cường giả Động Hư cảnh, mọi người đã đủ kinh ngạc.
Sau đó nghĩ tới chỗ này là bí cảnh Phong Tuyết, thì càng cảm thấy không thể tin nổi.
Phải biết rằng, bí cảnh này là do cường giả Địa Tôn Phong Tuyết, vì tìm được lương tài, truyền thừa tu vi cả đời, đã sớm đặt trong cấm chế của bí cảnh.
Chỉ có Tụ Nguyên trở lên, niên kỷ không lớn hơn một trăm, mới có thể tiến vào bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên.
Cho nên lần tiến vào bí cảnh Phong Tuyết này, ngoại trừ một số ít là Ngưng Anh cảnh, thì đa phần đều là Tụ Nguyên cảnh.
Trong suy nghĩ của bọn họ, có thể trước một trăm tuổi tu đến Ngưng Anh cảnh, đã là thiên tài trong thiên tài, làm sao có thể xuất hiện một người không đến trăm tuổi đã là Động Hư cảnh ở đây?
Chưa từng nghĩ đến, ở chỗ này xuất hiện cường giả Động Hư cảnh, hơn nữa còn là một nữ tu.
Tịch Nghiêm kinh ngạc nhìn nữ nhân đeo mặt nạ trước mặt, không khỏi thấp giọng hỏi: “Minh Thích sư huynh, nữ nhân này thực sự là Động Hư cảnh sao?”
Minh Thích ngưng trọng nói: “Ngoại trừ Động Hư cảnh, thì còn ai có thể một chiêu đánh bại Tàng Thiên Cơ?”
“Có thể….Sao có thể như thế………”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chúng ta không làm được, không có nghĩa là những người khác cũng không thể nào.”
“Chẳng lẽ không có ngoại lệ hay sao?”
“Có!” Minh Thích nhẹ nhàng nói: “Tu sĩ vào bí cảnh Phong Tuyết , không phải là Tụ Nguyên dưới một trăm tuổi không thể đi vào. Tu sĩ tuổi lớn hơn một trăm muốn đi vào, trừ phi tu thành Thiên Quân. Chỉ có Thiên Quân trong truyền thuyết mới có thể không cần nhìn cấm chế mà Địa Tôn bày ra, ngươi nói điều này có thể sao?”
Tịch Nghiêm lắc đầu liên tục: “Đương nhiên không có khả năng, Thiên Quân tuyệt tích ở Đông Vực hơn vạn năm, sớm đã trở thành truyền thuyết. Vị nữ thí chủ này tu thành Động Hư đã quá kinh khủng, sao có thể là Thiên Quân được? Ở đây không có khả năng có cường giả Thiên Quân cảnh, tuyệt đối không có khả năng.”
Có đôi khi, lời không thể nói quá vẹn toàn, bởi vì ông trời thích nhất là đánh vào mặt người.
Tịch Nghiêm nói chắc như đinh đóng cột, là bí cảnh Phong Tuyết không có khả năng có Thiên Quân, nhưng ở đây thực sự có một vị cường giả Thiên Quân cảnh.
Chính là Hạng Dương đang hóa thân thành mèo, đang trốn ở trong không gian vì sợ bị Thủy Linh nhận ra.
Tuổi của hắn đã hơn trăm, nhưng dựa theo tu vi của Thiên Quân cảnh, không nhìn gì cả mà theo Đan Dao đi vào.