Chương 101: Vô sỉ

Chương 101: Vô sỉ

Một chưởng này của Đan Dao, đem lòng tự tin bành trướng cực độ và kiêu ngạo của Tàng Thiên Cơ triệt để nát bấy.

Tàng Thiên Cơ máu xông lên mặt, khàn giọng nói: “Không! Ngươi còn trẻ như vậy, không thể nào là đại năng Động Hư cảnh.”

Từ trước đến nay hắn ta tự xưng là tuyệt thế thiên tài đứng đầu Đông Vực, hắn ta không thể tiếp thu có người có thiên phú còn yêu nghiệt hơn cả hắn ta, hơn nữa còn là một nữ tu.

Bởi vì trong mắt hắn ta, nữ nhân cũng được, nữ tu cũng tốt, chẳng qua đều là công cụ làm ấm giường, đều là đồ chơi trong tay nam nhân.

Hắn ta thực sự không thể nào tiếp thu được, Đan Dao làm một nữ lưu, vậy mà còn thiên tài hơn cả hắn ta.

Tàng Thiên Cơ nghiến răng nghiến lợi: “Yêu nữ ngươi, nhất định là dùng bí pháp gì đó, cưỡng ép tăng cao tu vi, cho nên mới trở nên mạnh mẽ như vậy, ta không tin ngươi thật sự mạnh như vậy được.”

Đệ tử khác của Nguyệt Thần Điện nghe vậy, cũng nhao nhao gầm thét lên tiếng, tinh thần xúc động phẫn nộ.

“Yêu nữ này nhất định là dùng bí pháp tà đạo, bằng không thì ả ta không có khả năng đánh bại đại sư huynh.”

“Đúng! Nhất định là như vậy. Ả ta mang mặt nạ, không dám lấy diện mạo thật gặp người, nhất định là vì che giấu bí mật tu luyện tà thuật.”

“Yêu nữ dùng tà thuật tăng cao tu vi, thắng mà không vẻ vang, thắng mà không vẻ vang.”

Thủy Linh thấy bọn họ thị phi bất phân, đổi trắng thay đen, khuôn mặt cũng thay đổi: “Tàng Thiên Cơ! Có chơi có chịu, uổng cho ngươi là thiếu chủ Nguyệt Thần Điện, sao có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy? Ngươi còn là nam nhân không?”

Đệ tử Thất Tinh Cung sắc mặt cũng rất khó coi.

Đan Dao rõ ràng dùng tuyệt học Thất Tinh Hỗn Nguyên chưởng đánh bại Tàng Thiên Cơ, Tàng Thiên Cơ không những không nhận thua, còn quay đầu trả đũa, thực sự quá vô sỉ.

Một đám thiên kiêu trẻ tuổi vây xem, cũng đều cau mày.

Lời của Tàng Thiên Cơ có chút vô sỉ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Nghĩ đến đột phá Động Hư cảnh khó khăn đến cỡ nào, cường giả thế hệ trước khổ luyện mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm, đều chưa chắc có thể đột phá.

Đan Dao nhìn còn trẻ như vậy, thật sự có thể đạt đến cảnh giới khó mà tin nổi như vậy sao?

Ngược lại sử dụng bí pháp tà đạo, cưỡng ép tăng cao tu vi, làm bộ Động Hư cảnh thì có khả năng cao hơn.

Nghe đồn năm đó môn phái tà đạo lớn nhất U Minh Giáo có một môn bí thuật là ‘Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp’.

Đại pháp này có thể nghịch chuyền kinh mạch, kích phát tiềm năng của cơ thể, để cho chân nguyên người sử dụng bành trướng, tu vi trong thời gian ngắn có thể tăng mạnh liệt mấy lần thậm chí mấy chục lần, có thể nhất kích tất sát đối với kẻ địch.

Chỉ là sau khi hiệu lực trôi qua, người sử dụng nhất định tổn thương nguyên khí nặng nề, nhẹ thì tu vi giảm mạnh, nặng thì kinh mạch đứt đoạn mà chết. Là một loại sống chết trước mắt, gắng đạt tới mục đích cùng địch nhân đồng quy vu tận mà sử dụng tà công bá đạo.

Chẳng lẽ nữ thần bí mang mặt nạ, không dám lộ diện mạo, thật sự dùng đại pháp Thiên Ma Giải Thể cưỡng ép tăng cao tu vi?

“Ai không biết xấu hổ?” Mặt mũi Tàng Thiên Cơ tràn đầy oán độc nhìn Đan Dao: “Không biết xấu hổ là yêu nữ ngươi mới đúng, đánh không lại thì dùng ám chiêu, ta cũng không tin ngươi thật sự lợi hại như vậy.”

Tiếng nói vừa xong, Tàng Thiên Cơ lập tức phóng thích uy áp của Ngưng Anh đỉnh phong, khí tức đáng sợ bao phủ toàn trường, hung hăng hướng tới chỗ Đan Dao.

Tàng Thiên Cơ nghĩ, nếu như Đan Dao thật sự dùng Thiên Ma Giải Thể đại pháp tăng cao tu vi, cỗ lực lượng này nhất định duy trì không được bao lâu.

Một chưởng uy lực tuyệt vừa rồi, tám chín phần là đã tiêu hao hết tu vi của ả ta.

Bây giờ ả ta bất quá chỉ là nỏ mạnh hết đà, trông thì ngon nhưng không dùng được.

Mình nhất định phải buộc ả ta phải hiện hình, chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được tôn nghiêm đệ nhất thiên tài Đông Vực của hắn ta.

Nhưng mà, cỗ khí tức đáng sợ này vọt tới chỗ Đan Dao, thì giống như đâm vào một bức tường vô hình trên cao, trong nháy mắt tan biến đi.