Chương 3-1: Báo danh.

"Lễ Lễ về rồi à?", mẹ Kỳ Hướng Tinh đang đứng trước cửa trong viện tưới hoa, nhìn thấy Kỳ Hướng Tinh chở Loan Lễ trở về, bà trừng mắt nhìn Kỳ Hướng Tinh một cái, lại hướng về phía Loan Lễ cười.

Loan Lễ từ ghế sau xe điện của Kỳ Hướng Tinh đứng lên, chân của cô dài, ngồi ở ghế sau xe điệm mini có chút nghẹn khuất. Cô hướng về phía Kỳ mẫu, nhoẻn miệng cười, "Dì, chào buổi chiều."

"Lễ Lễ, chào buổi chiều.", Kỳ mẫu cười tủm tỉm nói với Loan Lễ, lại quay đầu nói với Kỳ Hướng Tinh, "Nhãi ranh! Đồng phục giặt hôm qua tại sao lại không mặc?"

Kỳ Hướng Tinh sắc mặt biến đổi, nhỏ giọng năn nỉ, "Mẹ à, mẹ đừng nói nữa mà……"

Vốn dĩ hôm nay trước mặt Loan Lễ cô đã mất mặt như vậy rồi, hiện tại mẹ lại nhắc tới, không phải càng mất mặt thêm sao?

Kỳ mẫu không tiếp tục mắng cô, bà hiền từ nhìn Loan Lễ, càng nhìn càng thích, "Lễ Lễ à, tối nay qua nhà dì ăn cơm đi."

Loan Lễ cười, từ chối Kỳ mẫu, "Không được đâu dì, mẹ con còn đang ở nhà chờ con về ăn cơm! Con đi về đây!"

Kỳ mẫu mỉm cười nhìn Loan Lễ rời đi, chờ đếb khi Loan Lễ đi đến cửa, bà mới quay đầu trừng Kỳ Hướng Tinh, "Sáng hôm nay mẹ ở phía sau gọi con, tại sao gọi như thế nào con cũng không nghe? Đồng phục cũng không chịu đem."

Kỳ Hướng Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hôm nay là phiên trực của Loan Lễ."

"Cho dù là phiên trực của Loan Lễ cũng không được! Con đừng gây thêm phiền phức cho con bé!", Kỳ mẫu hận sắt không thành thép mà liếc nhìn Kỳ Hướng Tinh, "Lễ Lễ tài giỏi như vậy, còn con thì sao? Con cũng là lớp trưởng mà, đúng là 250 (đồ ngốc)."

Kỳ Hướng Tinh gục đầu xuống, nghe mẹ quở trách. Tuy rằng thành tích học tập của chính mình không tốt, nhưng thành tích của Loan Lễ lại rất tốt nha! Dù sao lão bà ưu tú như vậy, cô chỉ cần sủng lão bà là được!

Kỳ Hướng Tinh mơ tưởng, làm một mãnh A, cô nhất định sẽ không khi dễ manh O Loan Lễ. Đương nhiên là ngoại trừ thời điểm ở trên giường rồi.

Sinh nhật của Kỳ Hướng Tinh và Loan Lễ là cùng một ngày, chẳng qua Loan Lễ sinh sớm hơn cô năm phút. Nhưng mà chính năm phút này luôn làm Kỳ Hướng Tinh canh cánh ở trong lòng. Khi còn nhỏ, cô đã biết bản thân sinh sau Loan Lễ, cô chất vấn ba mình tại sao lại không sinh cô ra sớm hơn, làm cho Kỳ phụ tức giận, thiếu chút nữa dùng gậy đánh gãy chân cô.

Kỳ Hướng Tinh lúc năm tuổi ủy khuất bước chân nhỏ đi tìm mẹ, "Mẹ ơi, vì sao con nhỏ hơn Loan Lễ năm phút a?"

Kỳ mẫu không biết giải thích vấn đề này với Kỳ Hướng Tinh như thế nào.

Kỳ Hướng Tinh oà khóc, "Con không muốn nhỏ tuổi hơn Loan Lễ."

Kỳ mẫu tay mắt lanh lẹ giữ lại Kỳ phụ đang muốn đi tìm gậy đánh Kỳ Hướng Tinh.

Ngày hôm sau, hài tử vương Kỳ Hướng Tinh ngậm một cây cỏ đi tìm Loan Lễ, hung dữ đập tay xuống bàn nói, "Mẹ của tớ nói rồi! Cậu sinh sớm hơn năm phút! Cho nên tớ sinh sớm~~", cô không tính rõ số, dừng một chút, lại hung dữ nói, "Cho nên tớ vẫn lớn hơn cậu!"

Loan Lễ năm tuổi mở to đôi mắt đen láy, nghiêng đầu nhìn cô.

Kỳ Hướng Tinh đỏ mặt lên, tránh thoát đôi mắt Loan Lễ, "Cho nên cậu phải gọi tớ là tỷ tỷ! Có nghe không hả?"

Sinh nhật mười tám tuổi vừa qua được hai ngày, Kỳ Hướng Tinh nghĩ đến hành động khi còn nhỏ của bản thân, xấu hổ mà che đầu, ở trên giường xoắn tới xoắn lui.

Sau một lúc lâu, cô đột nhiên ngồi dậy, ở trên điện thoại tìm kiếm quyển sách «Mãnh A tự mình tu dưỡng».

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Hướng Tinh cưỡi xe máy điện chạy đến dưới lầu của nhà Loan Lễ, "Loan Lễ! Mau nhanh lên! Phải đi học rồi!"

Loan mẫu có chút kỳ quái mà nhìn Loan Lễ, "Hôm nay Tinh Tinh sao lại dậy sớm như vậy?"

Loan Lễ thong thả, ung dung đóng lại hộp cơm, thuận tay cầm ly sữa đậu nành và bình giữ ấm, "Cô ấy muốn chở con đi học."

"Thì ra là vậy.", Loan mẫu không để ý Loan Lễ làm cái gì, bà đứng lên đi vào phòng bếp, "Để mẹ lấy đồ ăn cho Tinh Tinh, không phải con bé thích nhất là ăn bơ lạc sao? Mẹ sẽ lấy nhiều chút!"

Loan Lễ nhận hộp bơ lạc, cầm cặp sách đứng lên, "Mẹ, con đi học đây."

Thời điểm Loan mẫu cầm sandwich đi ra, vừa lúc nghe được âm thanh Loan Lễ đóng cửa, bà đứng tại chỗ, bất đắc dĩ cười, "Con nhớ đưa cho Tinh Tinh nha!"

"Cậu cuối cùng cũng chịu ra.", Kỳ Hướng Tinh nâng tay, nhìn thoáng qua thời gian, trề môi oán giận, "Tớ đợi cậu hai phút đấy."

Loan Lễ đem sandwich trong tay đưa cho cô, trên mặt biểu tình mười phần tự nhiên, thuận tay lại đưa bình giữ ấm của chính mình cho cô, "Mẹ tớ cho cậu."

Kỳ Hướng Tinh cầm sandwich cắn một miếng to, hai mắt toả sáng, "!!! Dì Loan làm ăn ngon thật! Dì còn nhớ rõ tớ thích ăn bơ lạc nhất này!"

Cô một bên ăn một bên nói chuyện, âm thanh ô ô nghe không rõ ràng lắm, Loan Lễ mơ hồ có thể nghe rõ cô nói "ăn ngon".

Sau khi Kỳ Hướng Tinh ăn xong, mở ra nắp của bình giữ ấm, uống hai hớp sữa đậu nành, càng vui mừng, "Dì còn làm cho tớ sữa đậu nành này! Cậu cảm ơn dì Loan giùm tớ nha!"

Cùng lúc đó, ở trong nhà Loan Lễ, Loan phụ vừa mới rời giường, lâm vào trầm tư nhìn ly sữa đậu nành rỗng tuếch của bản thân, "Sữa đậu nành của anh đâu?"

"Anh còn hỏi em?", Loan mẫu hừ một tiếng, "Lễ Lễ trước nay đều không uống sữa đậu nành, không phải anh uống thì còn ai uống nữa?"

Loan phụ:???