Chương 2-2: Cạnh tranh.

"Mọi người lại nhìn danh sách báo danh của đại hội thể thao một chút đi!"

Tần Thanh mới vừa lên lớp xong, đang thu thập lại giáo án của bản thân, Nhạc Thu liền đi lên bục giảng. Cô giống như cố ý nói cho Tần Thanh nghe, "Mấy đứa phải tích cực báo danh đấy! Tranh thủ đại hội thể thao lần này lấy thành tích về cho lớp chúng ta!"

Nhạc Thu nói dõng dạc hùng hồn, Tần Thanh dọn dẹp xong đồ đạc của bản thân, bất đắc dĩ mà lắc đầu cười. Đã qua bao nhiêu năm mà Nhạc Thu vẫn trẻ con như vậy.

"Hôm nay không có bài tập toán, nhưng các em phải chuẩn bị tốt bài ngày mai đấy." Tần Thanh giơ lên khoé môi, liếc mắt nhìn Nhạc Thu một cái, cố ý nói, "Cố gắng tiết kiệm thời gian, các em có thể luyện tập các hạng mục của đại hội thể thao, đem thành tích về cho lớp."

Nhạc Thu sửng sốt một chút.

Tần Thanh nhướng mày cười với cô, cầm cái ly và giáo án của bản thân rời đi.

"Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu có cảm thấy Nhạc lão sư và Tần lão sư đặc biệt xứng đôi không?", Đỗ Tử Hằng chọc cánh tay của Kỳ Hướng Tinh.

Kỳ Hướng Tinh rụt lại cánh tay, ánh mắt đảo qua Nhạc Thu, mở miệng nói giống như ông cụ non, "Theo như quan sát của tớ…… Cp mà cậu đu chính là giả!"

Đỗ Tử Hằng nóng nảy, "Như thế nào lại là giả chứ? Cậu xem ánh mắt của bọn họ đi, rất ái muội nha! Này mà cũng có thể giả bộ sao?"

Kỳ Hướng Tinh hừ một tiếng, "Tớ chỉ nhìn ra thời điểm khi bọn họ đối diện nhau, trong ánh mắt như toé ra lửa, sét đánh ầm ầm thôi!"

"Đây chính là tình yêu."

Không phải, đây là thù hận mới đúng."

Tan học, trên đường về nhà, Kỳ Hướng Tinh ngồi trên xe điện chính mình, phía sau chở Loan Lễ. Đầu xuân, gió thổi ở trên mặt, ngược lại mang theo ý vị mềm nhẹ.

Kỳ Hướng Tinh ấp ủ nửa ngày, ủy khuất mở miệng, "Buổi sáng cậu không có đợi tớ!"

Loan Lễ gắt gao lôi kéo quần áo bên hông Kỳ Hướng Tinh, giải thích với cô, "Cậu thức dậy quá muộn, mà tớ hôm nay lại có phiên trực."

Kỹ thuật lái xe của Kỳ Hướng Tinh không tốt, nhưng càng không tốt thì cô lại càng muốn, cô thích nhất chính là khoe ra kỹ thuật lái xe của chính mình.

Lần đầu tiên ngồi xe Kỳ Hướng Tinh chở, Loan Lễ đã phải chịu hoảng sợ. Lần thứ ba, Kỳ Hướng Tinh thiếu chút nữa ném cô ra biển.

Loan Lễ thoả hiệp, nắm chặt quần áo bên hông Kỳ Hướng Tinh không buông tay.

"Đây là lý do cậu không đợi tớ sao?" Kỳ Hướng Tinh càng ủy khuất, cô dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu nhìn Loan Lễ, đôi mắt ướt dầm dề, giọng nói lên án Loan Lễ.

Loan Lễ đột nhiên có một loại ảo giác, hiện tại Kỳ Hướng Tinh ủy khuất trông rất giống mèo nhỏ ở nhà, đầu gục xuống, đôi mắt còn ngập nước.

"Buổi sáng, lúc tớ đi học, có nhìn thấy đồng phục ở trong nhà cậu." Loan Lễ đột nhiên mở miệng.

Kỳ Hướng Tinh ngẩng ra, rụt lại cổ, ủy khuất liền biến mất không thấy tăm hơi. Cô cười mỉa một tiếng, "Tớ đây không phải là vì vinh dự của lớp mà suy nghĩ sao."

Loan Lễ thở dài một hơi, "Trường học muốn hai lớp chúng ta trở thành đối thủ cạnh tranh, là cạnh tranh tốt đẹp, không phải muốn chúng ta đối đầu nhau."

Kỳ Hướng Tinh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô sửng sốt một chút, đột nhiên hỏi, "Cậu cảm thấy Tần lão sư và Nhạc lão sư có kỳ lạ không?"

Loan Lễ không hiểu Kỳ Hướng Tinh sao có thể nhảy từ chuyện cạnh tranh sang chuyện này.

Cô hừ một tiếng, không có trả lời.

Kỳ Hướng Tinh thật cẩn thận nói, "Cậu tức giận à?"

"Tớ không có."

"Loan Lễ, cậu đang tức giận."

"Tớ đã bảo là không có mà."

"Tớ sai rồi. Tớ sẽ cho cậu ôm mèo nhỏ mà." Kỳ Hướng Tinh bán đứng mèo nhỏ của chính mình.

"Kỳ Hướng Tinh! Đèn xanh rồi kìa! Rốt cuộc cậu có đi không hả?"

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Hướng Tinh: "Tớ chỉ thích mỗi Loan Lễ thôi!"

Loan Lễ:......