Chương 10
Từ xưa tới nay,dân tộc Việt Nam ta đã có rất nhiều những câu ca dao tục ngữ,hay còn được xem là văn hóa truyền miệng nói về các kinh nghiệm trong đời sống,hay những bài học ý nghĩa,tinh thần dân tộc giống như:
“Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
“Lá lành đùm lá rách”
“Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc dở hay đỡ đần!”
“Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”
Vân vân và mây mây..
Cũng có vài câu tục ngữ như “ghét của nào trời trao của ấy”,hay “thương nhau lắm cắn nhau đâu” vốn là rất có ý nghĩa,vốn rất đúng với sự thật.Nhưng mà tại sao mấy câu này trong trường hợp của Tuấn Tú và Hiểu Nhi lại hoàn toàn chẳng có tí logic nào hết.Kết quả của cuộc chiến tranh gần cả tuần nay là mỗi bên đều nhận hậu quả ko ít,và tính sát thương,hận thù của 2 con người mỗi ngày 1 tăng mạnh chứ hoàn toàn ko giảm.Để dễ hình dung thì có thể ví như giá đô la,với giá vàng trong cán cân kinh tế vậy.
“Đến rồi à!” thấy thằng bạn thân tiến tới quầy bar Duy chào mừng khá nhiệt liệt.Mạnh,Hiếu,Vũ cũng vẫy tay nhiệt thành khi thấy thằng bạn đang tươi rói xuất hiện.Dạo gần đây lâu lắm mới thấy hắn vui vẻ như vậy.Từ ngày bắt đầu cá cược hắn có chút trầm tư.
“Uống gì?” Duy hỏi hắn.
“Whisky,như thường được rồi!” cái thói quen uống rượu mạnh của hắn vẫn cứ ngày 1 tăng từ hồi bắt đầu cái trò cưa cẩm này.Tới giờ uống mấy loại rượu nhẹ hay cocktail thì cảm giác ko quen chút nào.
Duy gọi bartender rồi quay sang nhìn thằng bạn “Sao vừa đi đâu về?”
“Ko có gì,đi giải quyết vài việc!” hắn đáp thờ ơ đón lấy cốc rượu đưa lên miệng uống.
“Việc?Ko phải lén lút hẹn hò đấy chứ?” Duy nhìn hắn ánh mắt tà ác,thằng này dạo này tâm thần bất định hôm nay lại đột nhiên vui vẻ.Yêu rồi phải ko?
Hắn nhăn mặt chút nữa thì li vơ phun ra ngoài “Hẹn hò khỉ gì?Đi hối lộ!” hắn nói nhìn thằng bạn 1 cái.
“Hối lộ?Này thế còn vụ kia sao rồi?” Duy hỏi.Đã bao lâu rồi,mà hắn cũng vẫn chưa có tí tin tức nào.Được thì nói được,ko thì phải xù tiền ra chứ.
“Từ từ!” hắn nói lạnh băng,thấy hơi nghẹn nghẹn.Lâu vậy rồi cũng chẳng có tiến triển,hắn cũng có chút xốt ruột.Nhưng biết làm sao được,địch quá mạnh đi.Cái pháo đài ấy bắn mãi mà cứ trơ ra.Hắn cũng thấy bất lực.
“Này!Tao ko đợi mày mãi được đâu đấy!Cho mày thêm 15 ngày ko được là xem như mày thua!” thằng bạn quả quyết.
“Anh,chuyện gì thế?” 1 cô gái từ phía sàn nhảy tiến tới,ôm eo Duy nhìn người con trai mới đến đang ngồi uống rượu,trong lòng có chút xao động “Đẹp trai thật!”
“À ko có gì!Anh với hắn có cá cược!” Duy nói vòng tay ôm eo cô gái. “Đây là Linh!” hắn giới thiệu “Còn nó là Tú,bạn thân của anh!”
Hắn chỉ khẽ gật đầu với cô gái,ko thèm ngước sang nhìn.Trong đầu đang suy tính kế hoạch ngày mai.Thì cô gái ra bắt chuyện với hắn “Anh,anh là bạn của anh Duy?Vậy anh bằng tuổi anh ấy?”
Hắn ko nói chỉ gật đầu,nhìn thằng bạn thân đang tán dóc với mấy chiến hữu khác,khẽ liếc mắt nhìn hắn đá lông nheo.Hắn hiểu..Hàng.. cần cứ xài.Nhưng đáng tiếc hắn lại ko cần.Đặt cốc rượu xuống bàn,hắn quay lại nhìn thẳng vào cô gái.Đôi mắt nâu sẫm dừng lại ở cái hõm sâu đầy đặn nơi dưới cổ.Khẽ nhếch mép cười.
“Chà hiếm hoi ghê nhỉ?” Ngọc nhìn con bé trố mắt. “Bao lâu rồi mày mới đi vào bằng cổng chính thế?Ko phải tại hôm qua ướt nên hôm nay phát sốt rồi chứ?”
“Này,mày đừng có xỏ xiên nhé!” Nhi nhíu mày cự lại,con bạn thân của cô tốt bụng ghê.Mới sáng sớm đã tận tình đá xoáy thẳng mồm rồi.Đúng là chưa ăn sáng cũng thấy no.Nhưng ko sao,hôm nay tâm trạng cô khá tốt,sáng nay dạy sớm,con người cũng vui vẻ hắn.Còn lý do dậy sớm là.. Dĩ nhiên để ko phải trèo tường ở sân sau rồi.Này!Ko phải tại sợ đâu nhé,chỉ là cô ko thích bị tập kích thôi.Nhưng kết cục thì..
Ào…
Cái.. cái … cái gì?Nhi lạnh thấu xương người ướt đẫm toàn là nước,vào cái buổi sáng sớm mùa đông thế này,kẻ nào chơi ngu vậy?
Nhi ngước mắt nhìn lên tầng 3,1 tên nhóc điển trai đang xách cái xô trong tay vẫy tay chào cô kèm theo nụ cười vô cùng cao ngạo “Chào buổi sáng!”
Đôi mắt đen của Nhi nhíu lại,cái tên khốn đó.Cũng có tí công sức đấy nhỉ.Nhưng cái trò cũ này chơi 2 ngày liền ko biết chán à?Người ko chán thì ta cũng thấy chán chứ!!
Ngọc nhìn con bạn thảm thương,lại nhìn cậu hotboy mà mình ngày đêm ngưỡng mộ,trong lòng vừa xen lẫn tức tối vì giận cho con bạn,lại có chút lo âu.Ngày nào cậu ta cũng ngắm tới bạn nó,ko phải là có ý gì chứ?
“Về nhà thay đồ mau,hôm qua đã mặc đồ ướt.Hôm nay mày ko bị cảm tao đã nể phục lắm rồi!” Ngọc nói.
“Tao ko về!Tao về bây giờ hắn ta sẽ càng đắc ý!Cứ chờ xem đó!” nói rồi cô tiến thẳng lên lớp.Hắn ta đừng tưởng cô ko chuẩn bị trước đồ nghề.Cô biết rõ thế nào hắn cũng chơi cô 1 vố,bị bắt đứng lên cột cờ làm cái cột thị chúng,hắn ko trả thù thì cô ko phải học lớp 12A9.Cho nên biết trước là thế hôm nay trong cặp đã mang sẵn đồ nghề đi rồi.Cô khẽ cười gian xảo,để xem hôm nay ai mới là người phải tức điên.
Nhi hùng hổ đi vào lớp,vứt cặp trên bàn rồi ngồi xuống bàn suy tính kế hoạch.Dựa người vào thành ghế cô suy tính xem nên chọn lúc nào để hành động.Nhi có 1 thói quen suy nghĩ đó là luôn dựa người sâu vào thành ghế,đôi mắt đen nheo lại,bàn tay nhỏ vân vê đôi môi hồng,chỉ những lúc đó mới là lúc cô thật sự tập trung.Toàn bộ bán cầu não trái và phải đều đang hoạt động.Đột nhiên cô cảm thấy trên mặt có gì ươn ướt.Lại nghĩ chắc chắn tại người mình ướt nên mới thế,tiếp tục mân mê môi,đột nhiên thấy có vị đăng đắng ở miệng,cô giơ 2 bàn tay ra..Cái gì thế này?
Đứng bật dậy khỏi ghế,nhìn dán mắt vào cái ghế,lúc này mới phát hiện ra cả mặt ghế lẫn thành ghế đều được sơn 1 lớp mực sẫm mầu.Tự nguyền rủa 1 ngàn lần bản thân ko cẩn thận,bàn ghế của trường đã cũ lại sơn màu sẫm cho sạch,rốt cuộc là vết mực sẫm màu cũng hòa cùng màu bàn,nếu ko để ý nhìn kĩ thì chẳng thể phát hiện.Tới lúc phát hiện rồi thì thê thảm như cô lúc này đây.Cái áo đồng phục mùa đông vốn là màu đen trắng,nay thì phần lưng hoàn toàn biến thành màu đen của mực,lại thêm do người cô đang ướt,vết mực cứ pha với nước thành 1 mầu nhờ nhờ.2 bàn tay cô dây mực từ lúc nào,nãy giờ đưa lên mân mê môi làm cho khuôn mặt trắng giờ như tranh thủy mạc..Căm phẫn.. căm phẫn. vô cùng căm phẫn..Cô chạy hộc tốc xuống nhà vệ sinh để rửa cho sạch tay với mặt.Vừa thầm nguyền rủa cái tên trời đánh kia.Đã nói đừng có chọc giận tác giả rồi mà.
“Đại ca,làm vậy ko quá đáng chứ?” một cậu nhóc lớp 12A14 nhìn vẻ mặt khoái trí của đại ca nó mà ko khỏi ái ngại.
“Cái gì mà ko được!Tao bị chơi thê thảm vậy theo mày là được à?” hắn đáp lạnh te.
Thằng đàn em đành lắc đầu.Trong đầu vẫn nghĩ dù sao ko phải tại đại ca sai trước sao.Nhưng tuyệt đối có cậy miệng nó cũng ko dám phát ra mấy lời này.
Nhi hằn học nhìn cái bộ dạng thảm thương của mình,trong đôi mắt đen ko khỏi lửa giận ngùn ngụt anh cứ chờ xem đó.Vốn dĩ sau ngày hôm qua cô đã chuẩn bị trước kế hoạch,giờ phải hoạch định xem làm sao cho tốt thôi.Về lớp cô lấy mấy thứ đồ nghề trong cặp đợi ngày hành động.
Sau giờ thể dục,cả lớp 12A14 lên lớp,Tú lặng lẽ đi về chỗ ngồi.Tự mỉm cười thêm 1 lần nữa.Sáng nay tạt nước cô ta,đến sớm bôi mực cho bàn cô ta,xem giờ cô ta ra sao.Ngồi xuống ghế,đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó mềm mềm,cái cảm giác như bạn ngồi trúng kẹo dẻo,hắn nhỏm người dậy,chiếc quần levi’s hoàn toàn dính toàn sơn mầu giống y chang màu bộ bàn ghế của trường,cái gì đây??Nhưng mà,ngay cả dưới bàn chân của hắn cũng cảm thấy mình vừa dẫm nát cái gì đó.Nhìn xuống.. Hắn ko khỏi nhăn mặt..Bịp chặt mũi..
“Eo.. Mùi gì như mùi mắm tôm ở đâu thế?” 1 cô gái từ bàn 3 nói vọng xuống.
Hắn.. Hắn.. Hắn.. nhìn đôi giầy convers của mình giờ dính đầy xú uế,nhìn cái quần hàng hiệu hoàn toàn đi tong..Trần Hiểu Nhi… lại chơi trò bẩn thỉu rồi.THì ra cô đã chuẩn bị sẵn 1 túi sơn cùng màu với màu bàn ghế từ trước,nãy khi lớp hắn ko có người len lén mang tới sơn 1 lớp sơn mới cũng gọi là đóng góp chút sức nhỏ cho trường cho lớp.Ko quên đặt thêm 1 túi nho nhỏ trong chứa mắm tôm nơi gầm bàn.Như vậy hắn sẽ vô tình dẵm phải thì mắm tôm mới tung tóe bắn ra.Giờ thì..AI mới là người bị hại đây,Hoàng Tuấn Tú?Nhi khẽ cười nhìn hắn đang đứng chết chân tại chỗ.Vui vẻ bước đi về lớp mình.Kế hoạch đầu tiên,hoàn toàn thành công.
Hắn nhìn cái bộ dạng lúc này của mình,hận ko thể lao vào bóp chết cái con nhỏ đáng ghét đó.Lại ngước nhìn đôi giày đẹp là thế nay nồng nặc mùi.. hắn thở dốc.Người nóng bừng ko phải vì chuyện của bạn trai chúng mình,mà hoàn toàn là lửa giận.Hắn cho cô ta ăn mực,giặt đồ thôi là được chứ gì.Cô ta.. cô ta dùng sơn rồi thì thôi đi,ngay đôi giầy mới cũng ko buông tha..Cái mùi này..Thật ko thể nào chịu nổi!!!Con nhỏ đáng ghét!!!!!!
“Đại ca,anh đi đâu vậy?”
“Về nhà thay đồ!” hắn nói.Đôi mắt nâu nheo lại tức tối.Nhưng sự tức tối của anh ko dừng ở đó..
Khi ra tới chỗ để xe,Tuấn Tú nhìn con SH300i của mình mà ko khỏi chết đứng.Con SH bình thường trắng là thế,nay ko còn phân định được màu gì.Trắng đen,nâu vàng màu gì cũng có đủ.Cái yên xe thì rách nát tả tơi..
TRẦN HIỂU NHI… cô muốn bức tử tôi hay sao?Hắn đứng giữa đường mà gào thét..Nỗi uất hận cứ ngày 1 tuôn trào.Tôi dội nước vào cô cũng ko làm mấy trò mèo này.Có phải cô quá tàn nhẫn rồi ko?Đôi mắt nâu của hắn nhíu lại,lập tức phóng xe về nhà.
8h45’ tối thứ 6,đang nằm dài xem hoạt hình thì nó nghe giai điệu bài “Ai la la” nổi lên,vớ tay lấy cái điện thoại cô nhìn số,ko ai khác là con bạn thân của cô.
“Alo,sao mày?” Nhi hỏi.
Từ đầu dây bên kia vang lên 1 giọng nam trầm trầm lạ hoắc.Cô nhìn lại cái màn hình,đúng là số con bạn cô rõ ràng,đúng là hiện tên nó đàng hoàng rốt cuộc thằng cha nào đang nghe máy đây?
Bên đầu dây bên kia giọng nam trầm vẫn “Alo alo..”
“Ai đấy?” cô hỏi hơi nhíu mày,thằng cha nào đây?
“Ko nhận ra ai thật sao?” đầu dây bên kia hỏi.
“Là ai?” Nhi hỏi lại,cái thằng khùng này ai mà biết mày là đứa nào.Dỗi hơi thật.
“Cô thật sự ko nhận ra ai?” hắn hỏi tiếp.
Nhi nhíu mày,có phải con bạn mình bị trộm điện thoại ko,thằng khùng nào đang nói chuyện đây.Nghĩ mà bực đầu lại đang thấy nhức nhức,cô bực bội dập máy ko nói thêm câu nào nữa.
Thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên.Cô nhìn màn hình,rốt cuộc con bạn thân cô đang làm cái trò gì đây?
“Alo,ồn ào quá!CÓ gì thì nói nhanh đi.” Nhi bực bội.
“Cô ko muốn biết tại sao tôi gọi bằng máy bạn cô sao?” giọng trầm trầm bên kia khıêυ khí©h.
“Này.. cái tên kia,nếu dỗi hơi như thế thì gọi điện thoại cho người khác mà phá đi!Tôi ko dỗi hơi chơi đánh đố với anh đâu!” Nhi bực tức dập máy,với lấy tờ giấy ăn lau nước mũi đang chảy ra,cảm giác người hơi mệt mệt.
Nhưng lại 1 lần nữa cái điện t hoại ko buông tha cô.Cô nhắm mắt lại,môi cắn chặt tức tối,thật ra cái con ranh này cho ai mượn điện thoại chứ?
Bắt máy cô đang đinh rủa xả hắn 1 hồi..
“Trần Hiểu Nhi,bạn cô đang ở trong tay tôi,có giỏi thì tới đây gặp tôi!”
Nhi chau mày,rốt cuộc thằng cha nào đang nói chuyện,còn biết cả tên nó nữa.Bắt cóc?Hả??..Ko ko lý nào.Nếu bắt cóc thì phải tìm bố mẹ nó đòi tiền,chứ sao lại tìm cô đòi tiền làm gì?Rốt cuộc thằng cha nào dỗi hơi vậy?
“Này,cậu là thằng nào?” cô hỏi.
“Hả?” gương mặt hắn méo xẹo,đôi mắt giật giật.Ko phải cô ta hoàn toàn ko thể nhận ra anh chứ?Hàng ngày ngày nào cũng kiếm chuyện với anh,ngay cả giọng nói cũng ko nhận ra sao?Con nhỏ này,làm ta hôm nay vứt đi cả bộ đồ,còn phải sơn cả khung xe,cả yên… Con nhỏ chết bầm này!!!! “Cô thật sự ko biết mình đang nói chuyện với ai?”
“Dỗi hơi.Biết thì tốn nước bọt hỏi làm gì?” Nhi nói giọng ko khỏi bực mình.Có phải hắn quên não trong nhà hộ sinh rồi ko?Đầu óc cũng ko có mà suy nghĩ à?
“Cô…TRẦN HIỂU NHI CÔ MAU TỚI ĐÂY CHO TÔI!” hắn ko kìm chế được cơn giận gào to.
Cả căn phòng bỗng quay sang nhìn hắn trố mắt,lần đầu tiên thấy hắn quát to như vậy.NGọc ngồi nhìn hắn miệng ko thể khép lại.Thì ra hotboy khi nổi giận đáng sợ đến thế.
“Này,tôi ko biết cậu là ai.Nhưng nhắn với Ngọc là mai mang cho tôi mượn vở anh.Thế thôi!” Nhi thản nhiên nói rồi dập máy đánh cụp ko thèm nghe câu trả lời bên kia.Tưởng nó ngu sao,rõ ràng là giăng bẫy cho nó đến.Ko cần biết là ai,rõ ràng con bạn nó là tự nguyện đi cùng.Vậy sao nó phải lo lắng.Đúng là có những kẻ thật dỗi hơi,nhưng giờ nó rất mệt ko muốn đôi co với bất cứ ai nữa.Cái đầu đang nặng nề của nó khiến nó uể oải,mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi.
Tuấn Tú bực bội gọi ngay lại nhưng đã nghe “Thuê bao quí khách vừa gọi..” bàn tay run lên vì giận.Rốt cuộc cô ta hoàn toàn chẳng để ý 1 chút nào có phải ko?Đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu,vô cùng khó chịu.Một người như hắn chưa bao giờ bị con gái cho lơ như thế này.Con khủng long bạo chúa đó có bị cận thị ko??
Kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang hoàn toàn thất bại,chỉ có 1 kẻ ngồi trên ghế khó chịu cả ngày.
Truyện rất hay