Khi còn nhỏ, ta bị bọn buôn người bắt c.ó.c bán đến Thanh Châu, vô tình gặp được Lý Dự Khanh. Lúc đó, hắn chỉ mới 10 tuổi đã dám chặn đường của bọn buôn người, ngang nhiên nói muốn mua ta. Kết quả hắn cũng bị bọn buôn người bắt, bị nhốt cùng một chỗ với ta.
Hắn nói hắn theo phụ thân đến Thanh Châu buôn bán, do ham chơi mà đi lạc.
Lý Dự Khanh tuổi nhỏ đã có bệnh thiếu gia, cái gì cũng chê một lượt. Ta dẫn theo hắn trốn vào thùng chứa đồ ăn thừa, bị hắn ghét bỏ nói dơ, làm ầm ĩ một trận, bị bọn buôn người phát hiện. Ta ở lại giữ chân giúp hắn chạy trốn, cũng may hắn trượng nghĩa, đi tìm quan phủ đến cứu ta.
Ta theo bọn họ đi đến hoàng thành, làm nha hoàn bên người hắn.
Ta lớn hơn Lý Dự Khanh 2 tuổi, hắn thích gọi ta là tỷ tỷ.
Lúc hắn đọc sách, ta leo cây nghịch tổ chim. Lúc hắn ở học đường nghe phu tử giảng bài, ta ở bên ngoài nướng khoai lang. Hắn nói ta không đàng hoàng, nhưng chính hắn sau này lại đi theo ta nghịch tổ chim, t.r.ộ.m khoai lang nhà người khác nướng ăn.
Hắn sợ lạnh, mùa đông chúng ta ngủ trên cùng một chiếc giường, ta ôm hắn xoa lưng dỗ dành. Hắn liên tục gọi ta Tương tỷ tỷ, phải có ta ở bên mới có thể ngủ được.
Người trong phủ đều nói ta là con dâu nuôi từ bé, nhưng Lý Dự Khanh ngại ngùng, nghe vậy bèn giận dỗi trốn tránh ta. Sau đó hắn sinh bệnh, uống bao nhiêu thuốc cũng không khá lên được, ta ngày đêm túc trực bên giường hầu hạ, hắn vừa tỉnh lại đã kéo tay ta khóc lóc nói hắn khó chịu.
Hắn hết bệnh, ta lại đổ bệnh. Vì thế đến lượt hắn túc trực bên giường bệnh chăm sóc cho ta, tự mình nấu thuốc cho ta, dỗ ta ngủ.
Năm hắn 15 tuổi, đại tiểu thư xuất giá, gả đi Dương Thành làm thái thú phu nhân. Hắn khóc lóc làm ầm ĩ mấy ngày, nói nhớ đại tỷ tỷ, bị cha hắn đánh cho một trận mới ngừng.
Ta bưng cơm đi thăm hắn, hắn vội vàng kéo chăn lên che vết thương trên lưng, sợ bị ta chê cười.
Vì giận dỗi với lão gia, hắn sống c.h.ế.t không chịu uống thuốc. Ta vừa lừa vừa gạt, cuối cùng thành công lau thuốc lên mông và lưng của hắn, ai ngờ hắn đỏ mặt, ánh mắt nhìn ta quái dị vô cùng, còn có chút ngượng ngùng.
Sau đó, hắn không cho ta hầu hạ hắn tắm rửa đi ngủ nữa, nói không hợp lễ nghĩa. Tuy ta chưa từng đọc sách, nhưng chuyện nam nữ cũng hiểu được chút ít, vì vậy đồng ý.
Năm Lý Dự Khanh 17 tuổi, nhị tiểu thư xuất giá, gả cho hoàng thượng làm quý phi. Nghe nói hoàng đế cải trang vi hành, thấy nhị tiểu thư ở đầu đường cứu giúp người ăn xin, yêu từ cái nhìn đầu tiên, theo đuổi nhị tiểu thư vài tháng mới thành công.
Lý gia từ bình dân trở thành hoàng thân quốc thích, địa vị cao hơn, khách đến chơi cũng nhiều hơn.
Năm Lý Dự Khanh 18 tuổi gặp được Trương Uyển Dao. Từ đây rơi vào mối tình đầu, một lòng hướng về Trương gia.
Lão gia hy vọng hắn có thể thi đậu trạng nguyên làm quang tông diệu tổ, nhưng Lý Dự Khanh không thích làm quan, cho dù tài năng nhưng chưa từng tham gia thi cử.
✿ Quang tông diệu tổ (光宗耀祖): Làm rạng rỡ tổ tiên, mang vinh dự về cho dòng họ.
Trước mặt phu tử, hắn luôn giả bộ cà lơ phất phơ, phu tử bất đắc dĩ đành phải tống cổ hắn về nhà. Lão gia càng ép hắn đọc sách, hắn càng ăn chơi, cùng một đám bằng hữu đi khắp hang cùng ngõ hẻm uống rượu nghe hát.
Ta cứ thế trơ mắt nhìn hắn trở nên hư hỏng.
Thanh danh của Lý Dự Khanh không tốt, cho nên Trương Uyển Dao cũng không thích hắn, nhưng hắn cứ thích mặt nóng dán mông lạnh, mỗi ngày ngồi canh trước cửa nhà người ta, bị đánh còn phiền ta phải đến kéo về nhà.
Mỗi năm vào mùng 9 tháng 9, tài tử giai nhân trong thành sẽ tụ tập ở Đường Lê Viên so tài nghệ, thi từ ca phú, cầm kỳ thi hoạ, ai cũng có thể tham gia.
Trước kia Lý Dự Khanh khinh thường tham gia những hoạt động này, hắn nói đây chỉ là hoạt động thấp kém do những văn nhân tổ chức để thoả mãn lòng hư vinh của bản thân mà thôi. Nhưng năm ấy, vì Trương Uyển Dao, hắn đi.
Ta đi theo phía sau hắn, giúp hắn ôm một đống tác phẩm, từ thi từ đến tranh vẽ, còn có một chiếc đàn cổ.
Chiếc đàn đó là quà hắn muốn tặng cho Trương Uyển Dao.
Hắn vừa đứng đó đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Ta bắt chước hắn lấy quạt che mặt, làm bộ không quen biết hắn.
“Thiếu gia, nhân duyên của ngươi cũng quá kém.” — Ta nhỏ giọng nói.
Hắn nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Ngươi biết cái gì, đám người tài trí bình thường này đang ngưỡng mộ tiểu gia ta đó.”
Người ta rõ ràng là ghét bỏ ngươi.
Hắn vui mừng chạy về phía Trương Uyển Dao, ta không tiện quấy rầy, đành ôm đồ vật đứng chờ trên hành lang.
Hắn biết ăn nói, giỏi nhất là chọc cười các cô nương, ta đứng ở dưới cũng nghe được tiếng cười của Trương Uyển Dao.
Người ngoài đố kỵ, nhưng bọn họ không dám làm gì Lý Dự Khanh, vì vậy trút giận lên người thư đồng của hắn là ta.
Lý Dự Khanh cảm thấy dẫn theo một cô nương bên người không phù hợp cho lắm, nhưng lại không thích người khác hầu hạ, vì thế thường xuyên làm ta giả trang thành thư đồng theo hắn ra ngoài.
Bọn họ cố ý đυ.ng vào ta, làm chiếc đàn ta đang ôm rơi xuống đất. Ta ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt, kết quả đàn bị bọn họ giẫm lên gãy rồi.
Đây chính là bảo bối của Lý Dự Khanh!
Ta còn đang ôm một đống đồ vật, không tiện ra tay, chỉ mắng vài câu, kết quả một đống người vây quanh nói ta vây sự, trong lúc ầm ĩ còn đẩy ta khỏi thanh chắn trên hành lang, làm ta rơi xuống nước.
Ta kêu cứu mạng, không ai thèm quan tâm, bọn họ thế nhưng còn cười.
Ta giãy giụa tuyệt vọng, trong lúc hoảng hốt nhìn thấy Lý Dự Khanh trực tiếp nhảy vào trong nước, bơi về phía ta.
Sau khi hắn kéo ta lên bờ, ta phun ra mấy ngụm nước, chỉ vào trong hồ nói: “Thiếu gia, đồ vật của ngươi rớt xuống nước, là bọn họ ném.”
Đám người kia hai mặt nhìn nhau, đang tính chuồn đi thì Lý Dự Khanh lạnh lùng đứng lên: “Ai làm?”
Một người trong đó đứng ra, vênh váo tự đắc nói: “Ta làm, thì sao?”
Lý Dự Khanh chỉ vào ta, tức giận nói: “Xin lỗi, nếu không đừng trách ta ném ngươi xuống hồ.”
Người nọ cười nhạt: “Chỉ là một hạ nhân mà thôi, bổn thiếu gia vì sao phải xin lỗi?”
Trương Uyển Dao nghe tiếng nên tiến lại khuyên nhủ: “Lý công tử, một thư đồng mà thôi, không cần làm hư hoà khí của mọi người. Nể mặt của tiểu nữ, ngươi đừng so đo với Vương công tử.”
Ta xoa xoa mũi khuyên nhủ: “Thiếu gia, thôi bỏ đi. Trương gia tiểu thư đều nói như vậy, không đến mức vì ta…”
Thật ra ta muốn nói, không thể vì ta mà phá huỷ hình tượng tốt đẹp hắn rất vất vả mới xây dựng thành công trong lòng Trương Uyển Dao.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng không thèm quan tâm đến mặt mũi của Trương Uyển Dao, vẫn khăng khăng muốn họ Vương xin lỗi ta.
Trương Uyển Dao bị từ chối, vẻ mặt rất khó coi, trừng mắt liếc Lý Dự Khanh một cái rồi đùng đùng bỏ đi.
Cuối cùng hai người bọn họ đánh nhau rồi. Đương nhiên ta phải giúp thiếu gia nhà mình, vì thế nhấc chân thẳng thừng đá họ Vương xuống nước.
Trong lúc hỗn loạn, Lý Dự Khanh kéo ta chạy trốn.
“Thiếu gia, ngươi không cần tức phụ nữa?” — Ta xoa xoa vết thương trên mặt hắn, cố nín cười mà hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn ta: “Còn không phải bởi vì ngươi? Ngươi còn cười, đúng là đồ không có lương tâm.”
“Nhưng ta cũng là vì cây đàn và đống thơ tranh bảo bối của ngươi nha. Nếu không, ngươi cho rằng bọn họ có thể đem ta đẩy xuống?”
Hắn gõ đầu ta một chút, nói: “Một đống đồ rách nát mà thôi, làm sao quan trọng bằng ngươi.”
Nghe được những lời này của hắn, ta vui mừng đến mức đêm không thể ngủ.
Năm Lý Dự Khanh 19 tuổi, lão gia ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, hắn bất đắc dĩ phải gánh vác công việc trong nhà, đôi lúc rảnh rỗi sẽ dạy ta biết chữ, tính toán sổ sách, làm ta giúp hắn một chút công việc.
Lão gia tự biết thời gian không còn nhiều, nhưng lại không yên lòng về Lý Dự Khanh. Lão gia gọi ta và Lý Dự Khanh đến trước giường, giao cho ta trọng trách chăm sóc hắn cho thật tốt, đừng để hắn phạm phải sai lầm.
Ta rưng rưng nước mắt đồng ý, lão gia cười gật đầu, nào ngờ ông ấy muốn Lý Dự Khanh cưới ta, ta vội vàng từ chối. Ta là một hạ nhân, làm sao xứng đôi với thiếu gia?
Nhưng lão gia lại nói ta xứng, Lý Dự Khanh cũng không từ chối.
Chờ Lý Dự Khanh nhược quán chi niên, hắn thành thân với ta, Lý Vinh Khanh đứng ra làm chủ hôn sự.
✿ Nhược quán chi niên (弱冠之年): Nhược quán (弱冠) là cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa, nhược quán chi niên tức là năm 20 tuổi.
Đêm động phòng, hắn kéo tay ta nói: “Ngươi là Tương tỷ tỷ của ta.”
“Ta biết.”
Chúng ta mặc quần áo đi ngủ, chưa bao giờ làm chuyện phu thê.
Thành thân 1 năm, ta cuối cùng vẫn không nhịn được cái nết trăng hoa của hắn, cứ 2-3 ngày lại cãi nhau với hắn. Trong mắt hắn, ta dần trở thành một người đàn bà đanh đá không nói đạo lý.
Ta sợ cô phụ di nguyện của lão gia, một lòng chăm sóc Lý Dự Khanh, nhọc lòng hết thảy mọi chuyện từ ăn uống cho đến quần áo. Hắn cảm thấy ta quá phiền, thường xuyên không về nhà.
Nhưng ta không nghĩ tới hắn sẽ muốn nạp thϊếp.
Ta thích hắn, thật sự rất thích. Nhưng hắn không thích ta, chỉ xem ta là tỷ tỷ, ta chỉ có thể đem phần yêu thích này giấu đi, làm tốt vai trò Tương tỷ tỷ của hắn.
Dưới sự tức giận, ta làm hắn hưu ta, ta cho rằng hắn sẽ không viết, ai ngờ phần hưu thư đó lại bị ném đến trước mặt ta.