Chương 1

Hắn nói muốn nạp thϊếp, đêm đó ta ngay lập tức nhét hai tỳ nữ xinh đẹp tuyệt trần vào phòng hắn.

Ngày hôm sau, hắn dẫn hai người họ đến trả cho ta, nói hắn dù sao cũng là đại thiếu gia nhà giàu, sao có thể nạp tỳ nữ làm thϊếp.

“Nghe nói tiểu nữ nhi nhà thừa tướng đẹp như tiên trên trời, nhị nữ nhi của Lễ Bộ thượng thư tri thư đạt lý, tam tiểu thư Hầu phủ anh tư táp sảng, ngươi muốn không?”

✿ Tri thư đạt lý (知书达理): Có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

✿ Anh tư táp sảng (英姿飒爽): Tư thế oai hùng, hiên ngang.

Đôi mắt Lý Dự Khanh sáng rực lên, lôi kéo tay ta, nói: “Muốn muốn muốn, tỷ tỷ có biện pháp giúp ta sao?”

Ta đem nước trà tạt lên mặt hắn, mắng: “Tên bụi đời nhà ngươi, không nhìn lại mình xem, còn không biết xấu hổ mơ tưởng cô nương nhà người ta. Ngươi cũng xứng sao?”

Hắn bị mắng đến ngây người, sau đó hoàn hồn lại, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Tần Tương, ngươi là người đàn bà đanh đá, tiểu gia ta để mắt đến ngươi mới gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi lại thật sự cảm thấy mình quan trọng, dám tạt nước ta, cẩn thận ta hưu ngươi.”

Ta xoa eo cười ha hả: “Được lắm, ngươi có bản lĩnh thì cứ hưu, bổn cô nương không hầu hạ ngươi nữa.”

Dưới sự giận dữ, hắn thật sự ném hưu thư ném về phía ta, ta tức giận chỉ tay vào hắn nói không nên lời.

“Ngươi cút đi, Lý gia chúng ta không có loại tức phụ như ngươi.” — Hắn rống lên.

Ta nắm chặt hưu thư, nghiến răng nói: “Được lắm, ngươi trưởng thành rồi phải không? Đủ lông đủ cánh, ta quản không được phải không? Lý Dự Khanh, ta hầu hạ ngươi 10 năm, không ngờ ngươi lại dùng một tờ hưu thư để báo đáp ta. Xem như ta có mắt như mù, ta cút, ta cút!”

Nhưng mà, ta vừa mới lao ra khỏi đại môn Lý phủ đã va vào Lý Vinh Khanh, cả hai chúng ta đều ngã nhào trên đất. Ta vội vàng bò dậy tính đỡ nàng, bị tiểu nha đầu trừng mắt một cái, đành phải rút tay về. Tiểu nha đầu mặt mày ân cần đỡ nàng dậy.

“Hấp tấp cái gì vậy? Ta ở bên ngoài còn nghe được tiếng mắng c.h.ử.i của ngươi?”

Lý Vinh Khanh đứng lên sửa sang lại quần áo, vẻ mặt nghi ngờ nhìn ta.

“Ta không hầu hạ hắn nữa.” — Ta đem hưu thư ném xuống dưới chân nàng, nhanh chân bỏ chạy.

Còn chưa chạy được hai bước đã nghe Lý Vinh Khanh cho người nâng kiệu đến bắt ta.

Ta bị kiệu nâng vào tiền đường, Lý Dự Khanh hoảng loạn nhìn Lý Vinh Khanh, sợ sệt hỏi: “Nhị tỷ, sao ngài lại tới đây?”

Lý Vinh Khanh hừ lạnh một tiếng, đem hưu thư đập lên bàn: “Nếu ta không tới, có phải ngươi muốn ở đây làm trời làm đấy hay không?”

“Nhị tỷ, có phải Tần Tương lại nói gì với ngài hay không?”

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua ta, ta hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Lý Vinh Khanh: “Tần Tương chưa nói gì cả, nhưng mà ngươi nói một chút ta nghe, vì sao phải viết hưu thư?”

Lý Dự Khanh bĩu môi: “Ta muốn nạp thϊếp, nàng lại đưa cho ta hai tỳ nữ, đây không phải là nhục nhã ta sao? Ta nói với nàng, nàng lại mắng ta, dưới sự tức giận ta mới……”

“Thằng nhãi ranh này! Ai dạy ngươi nạp thϊếp?! Cha cả đời chỉ cưới một mình nương, đại tỷ phu của ngươi cũng chỉ có một mình đại tỷ, sao đến lượt ngươi lại nảy sinh ý xấu? Ngươi nạp một người thử xem!”

Lý Dự Khanh nhỏ giọng phản bác: “Nhưng phu quân của ngày cũng hậu cung 3000…”

Lý Vinh Khanh tức giận đến mức nhéo lỗ tai hắn mắng c.h.ử.i một trận, hạ nhân vây quanh ăn dưa, ai cũng cười nghiêng ngả.

Hưu thư bị Lý Vinh Khanh xé. Nàng phạt Lý Dự Khanh quỳ ở từ đường, nói khi nào ta hết giận hắn mới được thả ra.

Lúc ăn cơm chiều, Lý Vinh Khanh nói với ta rất nhiều đạo lý, nói ta không cần quá thô lỗ, ôn nhu với Lý Dự Khanh một chút, nếu không sẽ chỉ đẩy hắn ra xa hơn.

“Hắn cả ngày chê ta chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, làm sao ta có thể đối tốt với hắn?”

Ta tức giận chọc chọc chén cơm, Lý Vinh Khanh giật lấy chiếc đũa của ta, vỗ vỗ tay ta, tận tình khuyên bảo: “Tần Tương, ngươi nhìn Dự Khanh lớn lên, hắn tuy ngoan cố nhưng lại không xấu, hay thích làm trái ngược với ý của ngươi. Ngươi càng giận dữ tranh cãi với hắn, hắn càng hăng hái.”

“Nhưng ta thật sự không thể ôn nhu nổi với hắn.” — Ta cúi đầu bực bội nói.

Lý Vinh Khanh cười cười: “Mọi chuyện cứ từ từ. Trở về ta sẽ tìm cho ngươi một ma ma đến dạy dỗ ngươi. Nữ hài tử học nữ công, cầm kỳ thư hoạ các loại, không nên suốt ngày giơ đao múa kiếm. Ngươi đanh đá như vậy, nam nhân nào dám đến gần ngươi?”

Ban đêm, ta không ngủ được, trằn trọc suy nghĩ lời nói của Lý Vinh Khanh, giống như cũng rất có lý.

Lý Dự Khanh đúng là thích loại nữ nhân hiền lương thục đức ôn nhu săn sóc. Mà ta? Cách xa mẫu hình lý tưởng của hắn đến vạn dặm.