Chương 2:🌻 Sự Cam Chịu Của Đế Vương🌻【2】

Một đêm không ngủ.

Trong tẩm điện đã chuẩn bị sẵn chiếc nệm mềm nhất, dẫm lên trên mặt cũng không thấy đau.

Lâm Cẩn Chi trong lòng tràn ngập trả thù mà thưởng thức thân thể trần trụi của Sở Yến, trong mắt hiện lên vẻ ác độc : “Đây là tẩm điện ngươi xây cho ta, trước kia ngươi còn nói dùng nơi này để giam người, hôm nay ta sẽ dùng nó để giam giữ ngươi.”

Sở Yến cắn chặt răng, l*иg ngực lên xuống phập phồng.

Sở Yến ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Cẩn Chi, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Tên lừa đảo!”

Lâm Cẩn Chi hơi giật mình.

Sự tức giận thể hiện trong đôi mắt phẫn nộ của Sở Yến, khiến đôi mắt đó sáng rực lên, phối hợp với cơ thể tràn đầy vết bầm tím bây giờ của Sở Yến thì không thể không nói là … có một loại mỹ cảm khiến người ta chỉ muốn ra sức làm nhục.

Lâm Cẩn Chi từ đáy lòng dâng lên một kɧoáı ©ảʍ cực lớn.

Hắn muốn trả thù y, đem người tôn quý nhất trên đời này đè ở dưới thân, để y cũng nếm trải mùi vị của chính mình như trước kia.

Nhưng vì sao Sở Yến lại gọi hắn là tên lừa đảo?

Lâm Cẩn Chi cau mày lại.

Hàn Tranh sẽ sớm trở lại, Lâm Cẩn Chi chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.

Hắn không cho phép thái giám mặc hoa y* cho y, bắt Sở Yến mặc sa y* giống như đào kép, mỏng đến có thể nhìn thấy da thịt lộ ra bên trong, khiến y cũng nếm thử mùi vị xấu hổ.

(1)* hoa y : y phục Trung Quốc –

(2)* sa y : y phục vải mỏng

Lâm Cẩn Chi đẩy cửa ra, đang muốn đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến hắn lại nhìn về phía sau.

Người kia chưa từng khóc bao giờ, lúc này bất ngờ gục đầu xuống đất, dụi mặt xuống thảm lông trên mặt đất, kịch liệt gào thét. Đó là một âm thanh của sự đau đớn tột cùng, một dáng vẻ không thể chống đỡ được nữa.

Nhìn hình ảnh như vậy, trái tim Lâm Cẩn Chi bất giác lại run lên.

Lâm Cẩn Chi cau mày, rõ ràng bản thân mình hận y.

Người này thỉnh thoảng thể hiện sự yếu đuối, chỉ để làm tê liệt y, chờ khi hắn duỗi tay ra thông cảm, y sẽ lại lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn nhất của mình.

Không phải y luôn am hiểu nhất chính là những chuyện này sao?

Đáy lòng Lâm Cẩn Chi trầm xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

[Tên khốn kiếp! Làm cũng không biết dọn dẹp! ]

[ Đừng ầm ĩ, cảnh ta diễn vừa rồi hay không? ]

[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi tăng lên nửa ngôi sao.]

Sở Yến nheo lại mắt: [Tốt lắm, tốt lắm. ]

[ Chủ nhân, tại sao không vạch trần Lâm hầu gia? Như vậy hiểu lầm của Lâm Cẩn Chi sẽ được giải trừ, không phải giá trị hối hận sẽ lập tức xuất hiện sao? ]

[Không phải nói tử bất ngữ quái lực loạn thần*(3), nói Lâm hầu gia trọng sinh trở về ? Hắn có thể tin sao! ]

(3)*: tử bất ngữ quái lực loạn thần: quái, lực, loạn, thần, sách kể về yêu quái, chuyện thần, chuyện kẻ mạnh… có thể làm bạn soi lại góc nhà, làm bạn hồi hộp nhìn cửa sổ, làm bạn đóng sách ngẫm nghĩ hay thậm chí cười vang thú vị.

Cũng may nguyên chủ vì Lâm Cẩn Chi nên không gϊếŧ Lâm hầu gia, y vẫn còn có cơ hội tẩy trắng.

Phải khiến Lâm Cẩn Chi đau đớn, thống khổ như muốn chết. Hối hận đến tim gan cồn cào, mới có thể xua tan hận thù duy nhất trong lòng nguyên chủ.

Nhiệm vụ tẩy trắng còn bị đi kèm với loại chuyện này, Sở Yến cảm thấy……

Hì hì , thú vị thú vị .

Y đã gieo mầm nghi ngờ, giờ chỉ nhìn xem cách làm cực kỳ thông minh của Lâm Cẩn Chi thôi.



Không nghĩ tới, ngày hôm sau đến chỗ Sở Yến không phải là Lâm Cẩn Chi, mà lại là Hàn Tranh.

Thời điểm khi Hàn Tranh đi vào trong phòng, Sở Yến phát ra một tiếng cười nhạo.

Hàn Tranh sắc mặt xanh mét: “Ngươi cười cái gì?”

Sở Yến ngẩng đầu, xiềng xích trên người phát ra tiếng vang thanh thúy: “Ta cười ngươi.”

Sắc mặt Hàn Tranh càng thêm khó coi.

Một tên tù nhân dưới trướng, thế mà còn dám cười nhạo hắn?

Hàn Tranh cắn chặt hàm răng.

Trong mắt Sở Yến hiện lên vẻ đồng tình cùng thương hại: “Ngươi thích Lâm Cẩn Chi như thế, còn giúp hắn bức vua thoái vị, không phải bây giờ trong ánh mắt của hắn cũng đều rơi vào trên người ta hay sao?”

Sau khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người Sở Yến, Hàn Tranh không khỏi nghĩ đến điều gì đó

“Cẩn Chi đã làm chuyện đó với ngươi?”

Sở Yến dường như tự giễu cười khẽ : “ Thì sao? ”

Thì sao……Thì sao? Hắn hiện tại chỉ muốn gϊếŧ Sở Yến!

Chuyện cho tới bây giờ, vì sao Cẩn Chi đã bị tên cẩu hoàng đế này lừa gạt mà vẫn không chịu nhìn rõ tình hình chứ!

Vẻ mặt của Hàn Tranh lạnh hơn, sắc mặt rất cứng rắn lạnh lùng, khí thế giống như một lưỡi dao nhuốm máu. Nhìn dáng vẻ Sở Yến im lặng không lên tiếng đằng đằng sát khí như vậy, thật sự đáng sợ.

[ Chủ nhân, tại sao anh lại chọc giận Hàn Tranh!! Hắn chính là tình địch của anh đó!!! ]

[ Đừng lo lắng. ] Ánh mắt Sở Yến đặc biệt lạnh băng, [Đối tượng nhiệm vụ là của ta, tình địch cũng là của ta. ]

[…… Chủ nhân anh là muốn làm cái gì? ]

[ Dụ dỗ hắn. ]

[!!! ]

Trái tim bé nhỏ của hệ thống bị dọa không nhẹ, bùm bụp nhảy dựng lên.

Nó rõ ràng chỉ là một chuỗi số liệu mà thôi !

Dụ, dụ dỗ tình địch?

Rốt cuộc mạch não này đang nghĩ gì vậy trời?

[Nếu ta không cho bạn học Cẩn Chi chúng ta đội nón xanh, hắn sẽ không biết ta nổi tiếng đến mức nào. ]

[……]

[Thật vui vẻ khi được trêu đùa mà -V- ]

Đại chủ nhân này vui vẻ đến mức lại lấy biểu cảm ra để bán manh!

Hàn Tranh đứng ở phía xa, dùng giọng điệu cực kỳ đáng sợ trầm thấp nhìn về phía Sở Yến: “Đê tiện!”

Mắng quân vương đê tiện?

Thân thể Sở Yến rung lên hai lần, nhưng lòng kiêu ngạo của y không cho phép y làm ra bất luận hành vi yếu ớt nào.

“Đê tiện? Vậy sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn cẩn thận quan sát dấu vết Lâm Cẩn Chi để lại trên người ta sao?”

Hàn Tranh trong lòng nghẹn một cái, rõ ràng muốn dời mắt đi nhưng hắn lại không thể.

Cơ thể của Sở Yến rất đẹp, hắn không biết một vị quân vương tàn ác lại có thân thể vô cùng đẹp đẽ như vậy. Căn phòng không quá lạnh, trên làn da trắng nõn lộ ra màu hồng phấn như bị hơi nóng hun đến, tựa như hoa đào vừa hé nụ.

Đặc biệt là trên mặt bạch ngọc hoàn mỹ đến không tì vết, bộ dạng nhuốm đầy vẻ gợϊ ȶìиᏂ.

Hơi thở của Hàn Tranh run lên.

Ngày hôm qua Lâm Cẩn Chi nãy sinh sự ác độc dường như muốn làm cho y nhục nhã, cũng không có rửa sạch thứ trong thân thể y.

Khi Hàn Tranh tức giận đi vào, bóp chặt cằm y, Sở Yến mất sức không thể kìm được, thứ trong người bị chảy ra ngoài.

Đáy mắt Sở Yến nổi lên một chút hoảng sợ, cuối cùng là xấu hổ, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước kia chợt hiện lên sương mù.

Thật đẹp.

Người vẫn còn hung hãn vừa rồi, giờ phút này dáng vẻ đã thay đổi, Hàn Tranh có chút không hạ thủ được, còn cảm thấy miệng khô lưỡi khốc.

Đặc biệt là vẻ mặt luôn cao cao tại thượng của một vị quân vương giờ đây đã biến thành dáng vẻ hiện tại.

“Cút đi!”

“Bộ dạng hiện tại của ngươi? Còn tưởng có thể ra lệnh cho người khác sao?”

Sở Yến cắn chặt răng, từ chỗ sâu trong yết hầu phát ra một tiếng: “Cút!”

“Không phải ngươi thích nam nhân sao? Ta sẽ khiến cho ngươi thích một người là đủ rồi .” Hàn Tranh cầm chiếc hộp bên cạnh lên, mở đồ vật bên trong ra, chứa đầy đều là ngọc thế. Phương thức hắn trả thù Sở Yến chính là dùng mấy thứ này làm nhục y.

Sở Yến hít vào một hơi, thân thể run lên một cách không hợp lý.

Tóc đen như tơ lụa rơi vào lòng bàn tay trái của Hàn Tranh, Hàn Tranh nhẹ nhàng nhặt một sợi, sau đó lặng lẽ uốn xoắn xuống.

Hàn Tranh bị mê hoặc, ngơ ngác say mê mà nhìn Sở Yến.

Người này không phải đã cướp Cẩn Chi sao? Hắn phải nên chán ghét Sở Yến mới phải.

Nhưng tại sao……?

Đang lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Hàn Tranh, ngươi đang làm cái gì?”

Hàn Tranh như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo của Lâm Cẩn Chi.

Bởi vì hành động này của Hàn Tranh, Lâm Cẩn Chi đã thực sự thay đổi thái độ.

Lâm Cẩn Chi vốn là một quân tử nhẹ nhàng có chút kiêu ngạo, dáng người nho nhã, gầy gò, bình thường lộ ra sự ôn nhu khiến cho người khác mê muội. Từ khi bị Sở Yến cưỡng ép ở trong cung, tính tình có xu hướng lạnh như băng.

Hiện giờ, càng là lạnh đến thấu xương.

Giống như một loại hoa diễm lệ nào đó bao phủ đầy gai ngọn hướng về phía người khác, một khi tới gần sẽ bị đâm đến chảy máu không ngừng.

Mà Sở Yến lại biết, loại biến đổi này thường được gọi là —— hắc hóa.

“Cẩn Chi, ta……”

“Đi ra ngoài.”

Hàn Tranh trong lòng hoảng loạn, trong thoáng chốc nhìn thấy vẻ mặt của Sở Yến, y đang nhìn mình lộ ra một nụ cười chế giễu.

Là y cố ý?

Hàn Tranh hoảng hốt trong lòng, tiếp đến là càng thêm ghét cay ghét đắng Sở Yến.

Hàn Tranh hít sâu một hơi, cảm thấy khó chịu trong lòng. Chờ sau khi hắn đi ra ngoài, hắn phảng phất nhìn thấy Lâm Cẩn Chi đến gần Sở Yến, hung hăng nắm chặt cằm Sở Yến rồi hôn y.

Hàn Tranh mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.

Điều này là sao chứ?

Lâm Cẩn Chi không phải nên chán ghét tên cẩu hoàng đế kia sao?

Nhưng vì sao, hoàng đế tựa như thành bị Cẩn Chi độc chiếm một mình vậy?

Hàn Tranh muốn đem suy nghĩ trong lòng vứt ở phía sau, nhưng nhìn Lâm Cẩm Chi thân mật hôn y, hình ảnh đó đâm sâu vào tâm trí hắn. Đôi mắt lẽ ra luôn đặt trên người Lâm Cẩm Chi, không biết tại sao lại phóng tới trên người Sở Yến.

Mái tóc đen như mực của y rũ xuống, ngực bị hôn đến xanh xanh tím tím, một dáng vẻ bị yêu thương quá độ.

Sắc mặt Sở Yến luôn tái nhợt, bờ môi của y luôn không điểm mà đỏ, giống như màu đỏ mận chín trong tuyết, màu sắc đối lập cực kỳ mãnh liệt.

Bức họa này lộ ra vẻ hoa lệ và kiều diễm, Hàn Tranh phảng phất tựa như đã bị mê hoặc——

Nháy mắt, Hàn Tranh liền thở hổn hển rời khỏi phòng.

Hắn mở to mắt, trong đầu vẫn hiện ra hình ảnh kia, thật là quá đáng sợ.

Không thể ở lâu, sẽ bị hút vào thật sâu bên trong!

Mà bên này, Sở Yến bị Lâm Cẩn Chi mạnh mẽ hôn lấy.

“A ——”

Lâm Cẩn Chi thấp giọng thì thầm: “Rất đau sao?”

Trông hắn như thế này, như thể trở lại ban đầu, một công tử Võ An Hầu thông minh và ấm áp. Mặc dù sinh ra trong hầu phủ đầy quyền lực, nhưng tính tình của Lâm Cẩn Chi lại đạm bạc như cây tùng cây bách, như một đóa hoa lan, cao quý và nội liễm.

Sở Yến trong nháy mắt bị mê mẫn, muốn vươn tay chạm vào mặt hắn.

Ba ——

Một tiếng, bàn tay trực tiếp bị đánh văng ra.

“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta.”

Sở Yến phục hồi lại tinh thần , đáy lòng tựa như bị kim đâm vậy.

Bàn tay Sở Yến cuối cùng vô lực buông xuống, dưới đáy lòng đối với Lâm Cẩn Chi ——sẽ không còn tình yêu.

Ngươi lừa gạt ta như vậy, dựa vào cái gì ta còn yêu ngươi?

Lâm Cẩn Chi rút ngọc thế ra ngoài , dáng vẻ này của Sở Yến giống như yêu tinh bị xiềng xích trói buộc, Lâm Cẩn Chi chỉ là liếc mắt nhìn một cái, hô hấp liền cứng lại.

Lâm Cẩn Chi nhớ tới những gì hôm qua Sở Yến đã nói, vốn dĩ muốn đến tìm hiểu xem tại sao Sở Yến lại nói hắn là kẻ lừa đảo, nhưng Lâm Cẩn Chi lại không thu hoạch được gì.

Sau ngày hôm qua, hắn bắt đầu canh cánh trong lòng đối với Sở Yến.

Lâm Cẩn Chi đấu tranh, vẫn trở lại nơi này.

Không nghĩ tới vừa mở cửa đã thấy một chuyện khiến hắn ghen ghét đến phát điên.

Hàn Tranh vậy mà muốn dùng thứ này để đùa giỡn Sở Yến?

Trong nháy mắt kia, Lâm Cẩn Chi giận chó đánh mèo lên Hàn Tranh.

Mà khi Sở Yến chạm vào mặt hắn, Lâm Cẩn Chi lại khống chế không được bản thân nói ra những lời ghen tị.

—— Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta.

Sở Yến cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Hiện tại ngươi không muốn ta chạm vào ngươi à? Trước kia không phải bị trẫm làm cho thực sảng khoái ư?”

Sắc mặt Lâm Cẩn Chi một trận vặn vẹo.

“Ta nghĩ ngươi cần biết ai là người đã làm ngươi đêm qua.”

Hắn hôn Sở Yến, sau đó một lần nữa tiến vào nơi đó.

Sở Yến chọc giận hắn, cho dù là thời điểm này cũng không thể bẽ gãy kiêu ngạo của hắn.

Như vậy, chỉ có y —— là đang tự bẽ gãy chính mình.

[ Chủ nhân đừng gây chuyện nữa , tại sao mỗi ngày anh đều chọc tức Lâm Cẩn Chi thế? Còn có chủ nhân làm sao xác định được Lâm Cẩn Chi sẽ trở mặt với Hàn Tranh vậy? ]

Sở Yến cười khẽ một trận trong lòng: [ Có nam nhân nào có thể nhịn được bản thân bị cho đội nón xanh. ]

Hệ thống: [……] Hình như nghe rất hợp lý nhể ?

Sở Yến thở dài: [ Hắn không tức giận thì còn ai sẽ tức giận chứ]