TG1-Chương 1: 🌻 Sự Cam Chịu Của Đế Vương 🌻【1】

Trong đại sảnh tối tăm thiếu ánh sáng, một nam tử bị giam cầm bên trong.

Trên làn da trắng sứ của y bị vài sợi xích khóa lại, mồ hôi lạnh lấm tấm trên làn da tái nhợt, chỉ thấy được mạch máu màu xanh phía trên lông mày. Những giọt mồ hôi lạnh đó làm ướt những sợi tóc đen bóng của y, như tơ lụa dính vào sườn mặt.

Y giống như một đóa hoa mỹ lệ, cũng mỏng manh tựa như hoa vậy, thật rất thu hút mọi người.

“Tại sao ngươi lại giam giữ y ở nơi này?”

“Cẩn Chi, chẳng lẽ ngươi không hận tên cẩu hoàng đế này sao? Rõ ràng là y cưỡng bức ngươi, còn làm loại chuyện đó đối với ngươi như thế!?” Ánh mắt Hàn Tranh thâm trầm.

Lâm Cẩn Chi mím môi, thật sâu trong đáy mắt là sự phẫn nộ cùng hận ý: “Đương nhiên ta hận! Trên đời này chẳng ai có thể hận y hơn ta!”

“Vậy thì đừng trách ta làm ra loại chuyện này! Đây là do y đáng bị như vậy!”

[ Hệ thống chỉnh sửa, giá trị mỹ mạo tăng thêm 100%. ]

[ Ký chủ đang liên kết. ]

Giữa tiếng ồn ào của hai người kia, Sở Yến đột nhiên mở mắt.

Cơ thể như vừa bị bánh xe cán qua vậy, sự đau đớn khiến cho sắc mặt y nhịn không được mà trở nên tái nhợt.

Y vừa mở mắt, nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh.

Khắp bốn phía một hương thơm ngào ngạt lượn lờ dâng lên, đây là một căn tẩm điện rất tinh xảo. Không gian nơi này rất lớn, trên sàn còn cực kì phô trương trải thêm một lớp tơ lụa màu đỏ.

Đầu Sở Yến đau như muốn nứt ra.

ĐMM (*), sao ta lại bị người khác giam lỏng thế này?

(*) Raw là : viết tắt của ma-mai-pi (妈卖批) – đmm

Tay chân y đều bị trói lại bằng xiềng xích, nhìn hai người đang tranh cãi ở đằng kia, ánh mắt Sở Yến hơi buông lỏng, hàn băng trong đôi mắt dần dần tan rã.

Vừa đến thế giới này, Sở Yến liền tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Công tử nhìn có vẻ ôn hòa đang nói kia tên là Lâm Cẩn Chi, cẩu hoàng đế hắn đang nói tới chính là y – Tiêu Thần.

Từ khi còn nhỏ Tiêu Thần đã phải chịu nhiều nhục nhã, điều chỉ vì y là con do một cung nữ sinh ra, ai cũng có thể ngược đãi y. Các hoàng huynh thường xuyên bắt y quỳ xuống, coi y như một con chó mà cưỡi lên, bọn thái giám cùng cung nữ cũng bằng mặt không bằng lòng, toàn lấy thức ăn ôi thiu hay bị rớt xuống đất cho y ăn.

Nếu chỉ luôn là như vậy, y vẫn còn có thể chịu đựng được. Nhưng sau năm bảy tuổi, Tiêu Thần được Thái Tử luôn dùng thuốc Hàn Thực Tán thu nhận nuôi dưỡng, vị Thái Tử này vì chịu ảnh hưởng của thuốc nên tính tình âm trầm u ám, cơm ăn áo mặc đều rất tỉ mỉ, nhưng sau mỗi lần uống thuốc lại thường xuyên đánh đập tàn bạo Tiêu Thần.

Điều này dẫn đến tính khí tàn nhẫn của Tiêu Thần lúc lớn lên, sau khi anh em hoàng đế gϊếŧ hại lẫn nhau, y chỉ việc ngư ông đắc lợi mà lên ngôi.

Chỉ có Lâm Cẩn Chi, không hề giống như những người khác.

Khi còn nhỏ, y đã được Lâm Cẩn Chi nhiều lần giúp đỡ, trái tim u ám của thiếu niên cũng dần có ánh sáng. Một lòng của y đều hướng về Lâm Cẩn Chi, yêu Lâm Cẩn Chi, nhưng không nghĩ tới có một lần tình cờ, Tiêu Thần nghe được cuộc trò chuyện bí mật giữa Lâm Hầu gia cùng những người khác.

Hóa ra tình yêu của Lâm Cẩn Chi dành cho mình đều là giả.

Lâm Hầu gia này cũng là một người rất thú vị, không có tiếng nói lớn, cũng không phải là loại người tàn nhẫn độc ác. Nhưng khi lão trọng sinh trở lại. Lão biết Tiêu Thần về sau sẽ trở thành hoàng đế, cũng biết nhi tử duy nhất của chính mình là Lâm Cẩn Chi đã chết thảm như thế nào chỉ vì đứng sai phía ở kiếp trước.

Lâm Hầu gia tuy là một kẻ máu lạnh nhưng lại vô cùng yêu thương đứa con trai duy nhất của mình, thề phải mở đường cho hắn.

Lâm Hầu gia đã cố gắng thử rất nhiều lần nhưng không thể gϊếŧ chết được Tiêu Thần khi còn nhỏ, vì vậy lão nghĩ rằng Tiêu Thần là chân long thiên tử thực sự, có trời cao phù hộ. Bởi vì được trọng sinh nên đối với lão, những điều huyền diệu khó giải thích này là một điều nên kiêng kị.

Không gϊếŧ chết được Tiêu Thần, Lâm Hầu gia đành phải suy nghĩ một biện pháp khác.

“Sau này y sẽ là một tên lạnh lùng ác nghiệt, ta còn muốn thúc đẩy cung nhân cho y rơi vào tuyệt vọng, sau đó lại kéo y lên, cho y thấy được tia sáng duy nhất.”

“Đến lúc đó, Tiêu Thần nhất định sẽ càng thêm yêu và bảo hộ Cẩn Chi.”

Tiêu Thần nghe được những lời này của Lâm Hầu gia, sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy.

Bên trong có người hỏi Lâm Hầu gia: “Công tử có biết những chuyện này không?”

Nghe được câu hỏi này, trong lòng Tiêu Thần nổi sóng, nếu Lâm Cẩn Chi không biết chuyện này, vậy y……

Mà câu nói tiếp của Lâm hầu gia, lại đánh vỡ suy nghĩ cuối cùng của Tiêu Thần: “Cẩn Chi cực kì thông minh, hẳn là nó đã đoán được ta muốn làm gì cho nó.”

Vào một khắc đó, trái tim Tiêu Thần hoàn toàn bị bóp méo.

Y cứ tưởng rằng đã nhận sự ấm áp chân thật, nhưng lại chẳng ngờ rằng đó là thứ mà người khác cố tình lừa dối cho đi.

Tiêu Thần muốn cho Lâm Cẩn Chi một cơ hội cuối, thế nhưng Lâm Cẩn Chi lại vụиɠ ŧяộʍ đi gặp Thái Tử tiền nhiệm, người hiện tại đang bị y giam lỏng – Lăng Vương. Phải biết rằng Lăng Vương kia…… Chính là người đã từng khinh nhục Tiêu Thần nhất.

Cuối cùng Tiêu Thần hắc hóa.

Vì thế, y gọt xương sắc của Lâm Hầu gia, tước bỏ chức quan của lão, gọi Lâm Cẩn Chi tiến cung, sau đó cưỡng bức Lâm Cẩn Chi.

Cho dù là ở trong bóng tối, ngươi cũng phải cùng ở bên ta.

Ta chết, ngươi cũng phải chết.

Về lý do tại sao Sở Yến lại tỉnh lại trong tẩm điện này, là bởi vì Lâm Cẩn Chi cùng Trấn Viễn tướng quân Hàn Tranh tạo phản.

Vào ngày bức vua thoái vị, y đã bị nhốt ở nơi này.

Đáng thương, thật đáng thương, nguyên chủ đang yên đang lành hắc hóa thì lại bị bắt.

Hơn nữa……

Thủ đoạn của Hàn Tranh cực kỳ tàn nhẫn, trói tay chân của Sở Yến bằng những sợi xích dài mảnh khảnh, miệng bị nhét bông để ngăn y tự sát. Hàn Tranh còn nói, để cho các thái giám dùng ngọc thế* đùa giỡn với y.

(1)* ngọc thế : bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phái nam làm bằng ngọc thạch

Sở Yến cắn răng.

Hầu hết những nhiệm vụ mà Sở Yến nhận đều là nhiệm vụ tẩy trắng, nhưng bộ dạng bây giờ lại thê thảm như vậy, tẩy trắng thế nào được nữa?

Hệ thống: [ Ái chà, nhiệm vụ lần này khó quá, muốn tẩy trắng đúng là không dễ đâu nha. ]

[ Ngoan, đừng ồn ào, mở cho ta cái che chắn cảm giác đau. ]

[ Tiếp nhận~]

Cảm giác đau đã mất đi, nhưng Sở Yến lại cảm thấy ngứa……

[ Cảm giác ở nửa người dưới không chắn được kìa. ]

Lâm Cẩn Chi nhìn chằm chằm Sở Yến, giờ phút này bộ dạng Sở Yến cực kì thê thảm, khiến đáy lòng hắn rốt cuộc cũng sung sướиɠ một chút.

Ngươi cưỡng bức ta, bây giờ không phải là vẫn bị bọn thái giám làm nhục ngươi sao.

Tẩm điện này là do Sở Yến chuẩn bị cho hắn, xung quanh tràn đầy xiềng xích, mặc dù từ đầu đến cuối không hề nhốt hắn vào đây.

Đáy mắt Lâm Cẩn Chi lộ ra sự chế giễu cùng thích thú. Bây giờ căn tẩm điện như cái l*иg sắt này, hãy để người làm ra nó tự mình tận hưởng đi.

Chỉ một lúc sau, một tên thuộc hạ bước vào thì thầm nói nhỏ sự tình bên ngoài, đáy mắt Hàn Tranh rất nhanh lóe lên một tia kinh ngạc: “Tín Vương thỉnh cầu vào cung, xem ra ta phải rời đi chốc lát.”

Lâm Cẩn Chi buồn phiền nói: “Ừm.”

Sau khi chờ Hàn Tranh rời đi, Sở Yến mới nhẹ nhàng nức nở một tiếng.

Lúc Hàn Tranh còn ở đó, bất luận âm thanh gì Sở Yến cũng không phát ra, cho đến khi người đi rồi mới phát ra một âm tiết. Âm thanh kia phảng phất như bị đè nén đến cực điểm, sau đó là một âm thanh run rẩy.

Sắc mặt Sở Yến càng thêm tái nhợt, tựa hồ như ghét bỏ bản thân thiếu nghị lực, sao lại có thể không nhịn được mà phát ra âm thanh.

Trong lòng Lâm Cẩn Chi dâng lên một cảm giác khác thường, không ngờ tới bị người ta khinh nhục đến nông nỗi này mà Sở Yến không hề mở miệng xin tha. Nhìn những thái giám đó đùa giỡn thân thể y, làm ánh mắt Lâm Cẩn Chi ngoài ý muốn trầm xuống.

Y quá mê hoặc.

Có lẽ vài lần trước kia khi Sở Yến cưỡng bức hắn đều là cảnh tối lửa tắt đèn, Lâm Cẩn Chi không nhìn thấy được thân thể Sở Yến, nhưng hôm nay lại được quang minh chính đại thưởng thức.

Từ nhỏ Sở Yến đã được chăm sóc trong cảnh cơm ngon áo đẹp, da thịt sáng bóng trong suốt giống như ngọc thạch dương chi vậy. Giờ tay chân y đều bị xiềng xích còng lại, dây xích đen kịt lạnh lẽo càng làm y thêm nổi bật hoàn mỹ không tì vết.

Cổ họng Lâm Cẩn Chi nghẹn lại, chờ phục hồi tinh thần lại, sự hận thù dưới đáy mắt vẫn không suy giảm.

“Thế nào, bệ hạ đây là bị những tên đó chơi đùa đến sảng khoái sao?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp mà say đắm lòng người kia giờ chỉ còn lại màu xám trắng cùng tĩnh mịch, mà Sở Yến còn bị hạ dược, bởi vì động tình mà ánh mắt mang theo một chút diễm lệ. Khóe miệng Sở Yến mấp máy hai lần, ư ư hai tiếng, tựa hồ muốn nói gì đó với hắn.

Âm thanh Sở Yến rất nhỏ, lại bởi vì trong miệng bị bông chặn lại , Lâm Cẩn Chi không thể nghe được y nói gì.

Lâm Cẩn Chi cau mày: “Lớn tiếng chút.”

Sở Yến lại một lần ư ư hai tiếng, nhưng Lâm Cẩn Chi vẫn không nghe rõ nổi.

Lâm Cẩm Chi đành phải ra lệnh cho bọn thái giám dừng lại tạm thời rồi lấy bông từ miệng Sở Yến ra.

“Ngươi nói cái gì?”

“Lại gần vào đây, sát thêm chút.”

Lâm Cẩn Chi đành phải gần sát vào.

Ai biết được, Sở Yến lại hạ xuống khuôn mặt y một nụ hôn.

Trong nháy mắt Lâm Cẩn Chi nổi giận, nghiến răng nghiến lợi tóm lấy cổ Sở Yến: “Chuyện tới lúc này, ngươi còn muốn cưỡng bức ta sao?”

[ Ahhh, chủ nhân đừng có vui sướиɠ khi người gặp họa thế chứ! Tự dưng anh muốn hôn Lâm Cẩn Chi làm gì vậy hả! ]

[ Hì , ta chỉ muốn đến gần chọc hắn một chút. ]

[……]

[ Đùa giỡn thế này vui thật đó. ]

[……]

Lâm Cẩn Chi tựa hồ thật muốn bóp chết y, nhưng đáy mắt Sở Yến lại mang theo một tia thống khổ.

Vì cái gì…… Mười mấy năm qua, tất cả đều là ngươi lừa gạt ta.

Sưởi ấm cho ta, rồi lại vứt bỏ ta.

Mọi thứ…… Đều là lừa đảo.

Lâm Cẩn Chi sắp nhịn không nổi bóp chết Sở Yến, nhưng lý trí cuối cùng làm hắn thanh tỉnh lại.

Sở Yến không thể chết bây giờ được! Nếu không chỉ với thực lực của hắn cùng Hàn Tranh, sẽ không áp chế được các đại thần trong triều!

Lâm Cẩn Chi buông lỏng Sở Yến sắc mặt đã tái xanh ra.

Sở Yến cúi đầu, nhưng lại cười đến mãnh liệt, ngực y phập phồng kịch liệt, mỗi lần cười đều sẽ xé rách miệng vết thương trên người y.

Thế nhưng y vẫn cười, trong bầu không khí im lặng không tiếng động.

“Ngươi cười cái gì?”

Sở Yến không lập tức trả lời, mà lại nặng nề nói: ” Cả đời này của ta không phải rất đáng để cười rồi sao?”

Lâm Cẩn Chi ngờ vực nhìn qua, sau đó mới mở to mắt.

Sở Yến muốn chết, y hôn mình, là muốn chọc giận hắn để gϊếŧ y.

Xém chút nữa là trúng mưu kế của tên cẩu hoàng đế này rồi!

Lâm Cẩn Chi càng thêm hận Sở Yến, chẳng lẽ y muốn bao thế hệ trung thành của Lâm gia giờ phải đeo trên lưng tội danh hành thích vua hay sao? Nằm mơ!

Hắn dựa sát vào Sở Yến: “Bị những kẻ hèn mọn này làm cho cảm giác thế nào? Những thứ đó có khiến ngươi thoải mái không?”

Ánh sáng trong mắt Sở Yến tản ra một mảnh sương mù.

Đáng lẽ y nên biết rằng sẽ không có ai yêu y, bao gồm cả sự quan tâm của Lâm Cẩn Chi cũng chỉ là giả tạo, tràn ngập sự hám quyền hám lợi dơ bẩn.

Vì vậy, Sở Yến lại nói: “Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao, chẳng lẽ thời điểm trước kia ngươi nằm dưới thân hầu hạ trẫm …… Không thoải mái sao?”

Những lời này bị mấy tên thái giám kia nghe thấy được, căm hận trong lòng Lâm Cẩn Chi càng sâu thêm.

Đến bây giờ y còn ý nghĩ muốn làm nhục mình.

Lâm Cẩn Chi lo rằng những tên thái giám nghe được quá nhiều nên liền hạ lệnh cho bọn họ lui xuống, chỉ để lại một mình y với Sở Yến hai người ở trong này.

Nhìn Sở Yến như thế này, trong lòng hắn đầy căm hận nói: “Nơi đó của ngươi chắc thật sự chưa từng bị nam nhân chạm qua đúng không? Có ghê tởm hay không một lát ngươi sẽ biết.”

Khi hắn còn thuở niên thiếu, từng thật sự đồng tình với cảnh trời quang trăng sáng của hài tử này.

Sở Yến tuy rằng xuất thân hèn mọn, nhưng lớn lên lại rất đẹp, tướng mạo xuất chúng. Y rất giống mẫu thân hắn, cái dung mạo trong sạch kia còn thêm đôi mắt hoa đào đa tình khiến y thêm vài phần diễm lệ. Lâm Cẩn Chi từ đó càng chú ý đến Sở Yến nhiều hơn vì dung mạo của y.

Nhưng mà đứa nhỏ này dần dần lớn lên, còn làm loại chuyện này đối với hắn.

Ngón tay của Lâm Cẩn Chi cắm vào nơi đó của Sở Yến, lúc này không khí trầm lặng quanh người Sở Yến đột nhiên phản ứng lại.

Bờ môi của y tái nhợt, tựa hồ bị hành động này của Lâm Cẩn Chi dọa sợ.

“Dừng lại!”

Lâm Cẩn Chi càng không ngừng.

“Những tên thái giám đó có thể dùng ngọc thế chạm vào ngươi, tại sao ta lại không thể?”

Biểu tình của Sở Yến bây giờ khiến Lâm Cẩn Chi nhìn mà không hiểu nổi, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ vô cùng.

Tựa hồ chỉ cần Sở Yến thống khổ, Lâm Cẩm Chi cảm thấy thù hận trong lòng cũng bớt đi một chút.

Nhưng mà, hắn lại nghe Sở Yến nói: “Bọn họ đều có thể, nhưng ngươi thì không được.”

Trong lòng Lâm Cẩn Chi dâng lên một cơn tức giận.

Sở Yến tình nguyện để những kẻ thấp hèn kia chạm vào người, còn hơn là cho hắn chạm vào?

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Cẩn Chi liền che nó đi.

[ Không thể không nói ý tưởng của Lâm hầu gia rất giống với gu thẩm mỹ của ta nha. ]

[ ??? ]

[ Cho hắn rơi vào thật sâu trong tuyệt vọng, chỉ có ta mới có thể kéo lấy hắn, cho hắn biết, chỉ có ta, mới có thể mang lại ấm áp cho hắn. ]

[ Ahhh, chủ nhân sao anh lại có thể có cùng một ý tưởng với tên cặn bã như Lâm Hầu gia! ]

Sở Yến nheo lại mắt: [ Cho ta đùa một chút đi, sẽ không ảnh hưởng đến đại cuộc đâu, nhưng mà kỹ thuật của bạn nhỏ Tiểu Lâm thật sự là không được tốt cho lắm nha. ]

[……]

[ Chỉ biết cắm cắm cắm như vậy, chẳng sảng khoái tý nào cả. ]

[ Chủ nhân à, tôi vừa mới che chắn cảm giác nửa người dưới cho anh đó nha. ]

[!!! Cởi bỏ cho ta! ]