Chương 22

Trần Bình Vũ trở lại Lâm Bích Hiên, vẫn nghĩ đến nữ tử mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy.

Lâm Bích Hiên này là thư phòng của ông ta, bởi vì gần một hồ nước có hàng liễu xanh mướt được trồng khắp nơi bên hồ nên mới lấy tên này đặt cho thư phòng.

Căn phòng rộng ba gian, tất cả đều thông nhau, chỉ ngăn cách bằng mấy hàng đa bảo các. Đáng chú ý nhất là thư án trong phòng rộng hơn hẳn những thư án bình thường, phía trên để giá bút, giá rửa bút, đồ chặn giấy và các đồ vật khác, bên cạnh thư án đặt mấy cái vại lớn bằng sứ Thanh Hoa, trong vại được cắm rất nhiều tranh cuộn.

Mọi người đều biết Nhị lão gia của Trần gia không hợp khoa cử, trên quan trường cũng không thăng tiến, thật không nghĩ tới trái tim của Trần Bình Vũ không đặt ở công danh, người mà hắn sùng bái là những danh sĩ thời Ngụy Tấn, gửi gắm tình cảm vào bức tranh sơn thủy, thanh tú thông đạt thoát tục, đắm mình trong phong cảnh sông núi, chỉ lấy văn chương kể chuyện tình phong lưu, đâu phải lấy học vấn để mưu cầu danh lợi.

Nói trắng ra, Trần Bình Vũ có chút khinh thường những công việc vặt vãnh.

Có điều hắn có chút tài năng về thi họa, được tôn xưng là Cửu Hằng cư sĩ, tranh chữ của hắn ở trên thị trường, nhiều tiền cũng khó mà mua.

Trần Bình Vũ ngồi yên lặng trong thư phòng một lúc lâu, đột nhiên đứng lên lục lọi trong tủ sách phía sau một lát, mới tìm ra một bức tranh. Mở ra, trong bức tranh là hình ảnh một nữ nhân.

Mặc dù không có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại có thần thái liễu thước hoa kiều.

Nếu là Bàn Nhi ở đây, nhất định sẽ phát hiện thấy nàng và nữ tử trong tranh mặc dù tướng mạo có chút khác biệt, nhưng mặt mũi lại giống nhau vô cùng. Đều là lông mày đen đậm và cong như núi, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, tạo cho người đối diện cảm giác rất thương cảm.

"Liễu Nhi...”

Ngây người một lát, Trần Bình Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng gọi Trần Tài, một nam tử áo xanh rất nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào.

"Lão gia, có chuyện gì cần căn dặn ạ?”

"Ngươi xem nữ tử vừa rồi...”



Trần Tài là đầy tớ của Trần gia, đi theo Trần Bình Vũ đã nhiều năm, đương nhiên biết rất rõ tâm tư của lão gia.

Vừa rồi thái độ khác thường của Trần Bình Vũ cũng rơi vào trong mắt hắn ta, hắn ta không thể không liếc mắt nhìn nữ tử kia nhiều hơn.

Sau khi trở về thấy lão gia tự nhốt mình ở thư phòng, trong lòng hắn ta đang nghĩ sợ lão gia sẽ lại “tức cảnh sinh tình”, quả nhiên là chuyện này cũng tới rồi.

"Lão gia, nữ tử kia quả thật có vài phần giống Vương di nương, nhưng Vương di nương đã không còn nữa.”

Trần Bình Vũ lẩm bẩm một tiếng “Viên Nhi”.

Trần Tài hoàn toàn chấn động, lúc này mới biết lão gia cuối cùng là đang nghĩ đến điều gì. Nụ cười của hắn ta có chút khô khan, nói: "Năm đó xảy ra chuyện như vậy quả thật làm cho người ta đau lòng, nhưng nữ nhân này quê quán ở Dương Châu, Dương Châu cách Kinh Thành hơn ngàn dặm, nàng là ngựa gầy được đại cô gia mua về, sẽ không trùng hợp như vậy đâu.”

Còn có một câu Trần Tài không nói, dựa vào tình hình năm đó, ai ai cũng biết thập cô nương nhất định là đã không còn sống nữa rồi, chỉ là hắn ta biết được khúc mắc trong lòng của Trần Bình Vũ, nên đương nhiên không dám nói ra lời này.

Trần Bình Vũ ngây người một hồi lâu, chầm chậm thở dài một hơi: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, hắn phất phất tay, ra hiệu Trần Tài lui xuống.

Bên kia, Bàn Nhi vừa mới trở lại khách viện không lâu, Lý Vinh Gia đã lập tức tìm tới. Nàng mời Lý Vinh Gia ngồi xuống, Thanh Đại rót trà.

Lý Vinh Gia ngông ngông nghênh nghênh ngồi trên ghế, bà ta mặc bỉ giáp màu lá mùa thu, búi tóc tròn bóng loáng, trên đầu cắm lược bạc cũ khảm mã não, trên vành tai đeo khuyên tai vàng, bà ta trời sinh có khuôn mặt tròn trịa, lại có đôi mắt tam giác, khi nói chuyện ánh mắt luôn toát ra vẻ nghiêm túc, vừa nhìn đã biết là người không dễ chịu.

Trên thực tế bà ta đúng là không dễ chịu thật. Nếu không phải Bàn Nhi đã sống qua hai kiếp người, chỉ sợ đã sớm bị bà ta hành hạ đến khổ không thể tả. Lão bà này cũng rất xảo quyệt, bình thường hướng dẫn Bàn Nhi học quy tắc, đều bắt học hết lần này đến lần khác, có động tác nào không đúng vị trí, lập tức tìm một nhánh liễu mảnh đánh nàng. Nó làm cho người ta đau đớn, nhưng lại không để lại vết sẹo trên cơ thể.

Không chỉ có vậy, Lý Vinh Gia mắng người cũng cực kỳ khó nghe, mở miệng ngậm miệng đều sỉ vả nàng là đồ đĩ thấp hèn rẻ mạt. Mắng Bàn Nhi ngược lại rất ít, mắng Hương Bồ với Thanh Đại thì nhiều, kỳ thật cũng chỉ là gϊếŧ gà dọa khỉ, muốn bắt chẹt Bàn Nhi để Nhị phu nhân tiện bề sai bảo.

Trong lòng Bàn Nhi biết rằng nếu nàng đút lót chút ngân lượng, lão bà đáng ghét này chắc chắn sẽ thay đổi thái độ với nàng, nhưng vì sợ bà ta giữa đường tự nhiên chen ngang phá đám, nên nàng vẫn cố nhịn.