Chương 1

Trời đang rét đậm nên mới có một trận tuyết dày đặc. Mấy ngày nay tuyết rơi mù mịt như lông ngỗng tung bay, dân chúng trong Kinh Thành đều lo lắng sợ đây là một trận bão tuyết, ai ngờ tự nhiên trời quang mây tạnh.

Trên những viên ngói lưu ly màu vàng trong Tử Cấm Thành vẫn còn phủ một tầng trắng xóa, nhưng tuyết đọng trên các con đường trong Hoàng cung và hành lang đã sớm được làm sạch. Người ta thường nói ‘tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh’, rõ ràng là vào ngày đông giá lạnh, thế mà cung nữ và thái giám đều tươi cười vui vẻ, đi đi lại lại một cách vội vàng.

Hôm nay là đại thọ của Ý An Hoàng Thái hậu. Mặc dù Thái hậu cho rằng lễ tang của Tiên đế mới qua chưa đầy một năm, không nên tổ chức đại thọ của bà linh đình như vậy, nhưng Hoàng đế là người nhân từ hiếu thuận, hạ lệnh cho Hoàng hậu nương nương lo liệu việc chúc thọ Thái hậu, chỉ chọn mệnh phụ tam phẩm trở lên và các hoàng thân quốc thích để bày tiệc chúc thọ Thái hậu tại Từ Ninh Cung.

Sự yên tĩnh thường ngày trong Từ Ninh Cung đã thay đổi.

Tại Thính Hí Lâu ở hậu hoa viên, tiếng chiêng trống huyên náo vang trời, Thái hậu thật sự không thích loại tạp kỹ ồn ào này lắm, nhưng cung nữ bên cạnh nói, từ trước đến nay đều mừng thọ cho người lớn trong nhà như thế, đây là tấm lòng của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Thái hậu cũng biết đây là Hoàng đế và Hoàng hậu muốn cho bà vui vẻ nên mới mở miệng nói: "Vậy thì bắt đầu đi…"

Náo nhiệt suốt một ngày, đến buổi chiều nghe kịch thì Thái hậu thấy mệt nên về tẩm điện nghỉ ngơi trước.

Ý An Hoàng Thái hậu mặc áo choàng thêu long phượng bằng kim tuyến màu vàng, phượng mão và trang sức trên đầu đều được tháo xuống, rã rời dựa vào chiếc gối mềm trên giường quý phi, hai mắt nhắm nghiền.

Cung nữ quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng bóp chân cho bà, thấy phía trên không có động tĩnh thì mới thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên.

Nhìn vẻ ngoài của Thái hậu lúc này, ai có thể tin được cháu trai của bà cũng đã gần mười lăm tuổi chứ? Thái hậu nương nương có cách để gìn giữ nhan sắc, Tiên đế chầu trời lúc tuổi già, duy chỉ có Thái hậu vẫn được thời gian ưu ái, rõ ràng là chỉ kém hơn Tiên đế mười tuổi, nhưng khi so với Hoàng hậu nương nương thì lại chẳng khác gì hai tỷ muội.

Có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới có thể được Hoàng đế sủng ái, thống lĩnh lục cung, cuối cùng không chỉ có nhi tử trở thành Hoàng đế mà chính mình cũng là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.



Dường như âm thanh của đoàn hí kịch vẫn có thể loáng thoáng truyền đến đây, người mặc áo xanh hát những lời ca uyển chuyển du dương.

“Trước sao hồng tía đua chen,

Giờ sao giếng lấp tường hoen thế này?

Cảnh xuân sắc thắm còn đây

Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào

Sương giăng sớm, chiều mây cao

Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền

Tuổi xuân thϊếp khóa trong hiên

Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời…”

Thái hậu đột nhiên nhớ tới lúc bà còn trẻ. Khi ấy bà cùng lắm mới chỉ ở lứa tuổi cập kê, non nớt ngây ngô, giống như một cây thanh mai còn chưa trưởng thành. Giang Nam mưa bụi mịt mờ, người thiếu nữ còn đang ngơ ngác trước tương lai không rõ, ai ngờ sau này lại có phúc lớn như vậy.



Bà vốn chỉ là con ngựa gầy được một hộ gia đình nuôi dưỡng ở Dương Châu, tình cờ được con rể của Trần gia mua về đưa vào trong Kinh Thành, sau đó lại bị đưa vào Đông Cung làm người hầu thân cận cho Thái tử phi, con gái của Trần gia.

Giữa muôn vàn bể bãi nương dâu, dù bà yếu đuối ngây thơ cũng bị hậu cung ăn thịt người này ép bức thành nữ tử tâm cơ thâm trầm.

Nửa đời trước im hơi lặng tiếng trong hậu cung của Tiên đế, ngoại trừ sinh ra Tam hoàng tử thì ở trong cung nơi muôn hoa khoe sắc này quả thực bà không đáng để chú ý đến. Mãi đến cái tuổi bốn mươi, vì con cháu, vì chính mình nên bà mới bất chấp tất cả đi tranh đoạt.

May mà cuối cùng lại trở thành người thắng lớn nhất, sau khi Tiên đế được an táng, phi tần còn ở lại đều bị chuyển vào Thọ Khang Cung, chỉ mỗi mình bà ngồi lên vị trí Hoàng Thái hậu với tư cách Hoàng quý phi, vào ở trong Từ Ninh Cung, được người trong thiên hạ phụng dưỡng. Giả sử sau khi yên nghỉ thì cũng có thể được chôn cùng Tiên đế.

Ai cũng nói bà có phúc, ngay cả Ý An Hoàng Thái hậu cũng cảm thấy mình thật là may mắn.

May mắn ư?

Nhưng trong Hoàng cung này, điều khiến người ta xem thường nhất chính là may mắn.

Có may mắn thì có thể đi được một lúc nhưng lại không đi được một đời.

Mọi người đều cảm thấy nàng làm Thái hậu nhất định là rất vui sướиɠ, bà cũng cảm thấy mình nên cảm thấy vui vẻ, nhưng bà luôn nhớ tới cảnh tượng lúc Tiên đế băng hà.

Ông lớn hơn bà mười tuổi, bà lại giữ gìn được khuôn mặt trẻ trung. Tuy ông không nói gì nhưng lại luôn âm thầm gọi thái y tìm phương pháp dưỡng sinh. Cho dù như vậy, ông vẫn rời đi trước bà.