Chương 51: Rốt cuộc là thích ai

Tiếp, Phương Bạch giới thiệu Dương Số, bạn học đại học của hắn. Cậu ta không chỉ là sinh viên mà còn là một nhà soạn nhạc nổi tiếng, viết nhiều bài hát hay, đây là lần đầu tiên Dương Số xuất hiện trước ống kính.

Đạo diễn, Chu Kha và Nguyên Nghệ cũng nghe qua những ca khúc cậu ta viết, lập tức khen ngợi là thiên tài, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà có thể viết nhiều ca khúc tuyệt phẩm như vậy. Trong mắt Chu Kha lộ vẻ tán thưởng, Tạ Đình Ngọc nhìn là biết kẻ nghiện công việc Chu Hách đang nóng lòng muốn chiêu mộ Dương Số vào công ty của mình.

Nhưng Phương Bạch không đề cập đến việc cậu ta có phải là chủ của tài khoản có hàng triệu người theo dõi hay không, điều này khiến fans tò mò đến cồn cào ruột gan.

Người cuối cùng là Lạc Văn, Tạ Đình Ngọc nhìn anh ta và mỉm cười ăn ý, “Đây là Lạc Văn, người bạn thời thơ ấu và từng là hàng xóm của anh, hiện là giáo viên dạy toán cấp ba." Lạc Văn là người bình thường duy nhất ở đây nên phần giới thiệu có hơi đơn điệu

“Vừa rồi cậu chưa đến, Đình Ngọc lo lắng thái quá, quả nhiên quan hệ giữa các cậu thật tốt.” Đạo diễn trêu chọc, không cảm nhận được mấy người bên cạnh toả ra sát khí ngút trời.

"Mối quan hệ tốt như vậy, sao từ lúc chia tay các bạn không gặp lại? Đây không phải là cách xa sao?" Nhược Thần cười tủm tỉm nói, nhưng lời nói hàm ý bên trong chút nghi ngờ. Nhược Hàn ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, chẳng lẽ mặt trời lặn nên nhiệt độ hạ thấp? Cậu ta mặc cũng nhiều quần áo.

Lạc Văn tính tình ôn hòa chính trực, cách giao tiếp rất đơn giản, mơ hồ cảm nhận được trong lời nói có chút địch ý, liếc nhìn Tạ Đình Ngọc bên cạnh, nghiêm túc giải thích, “Bởi vì thời điểm Lạc Văn chuyển đi là cấp 3, lại còn chuyển tới một thành phố khá xa. Lên đại học thì cậu ta xin đi dạy ở một vùng núi hẻo lánh, vừa học vừa làm. Gần đây cậu ta mới chuyển tới dạy ở một trường học gần đây, đúng không?” Tạ Đình Ngọc kết thúc với vẻ ngưỡng mộ.

Ánh mắt anh nhìn Lạc Văn tràn đầy ngưỡng mộ. Đi tới nơi xa xôi để dạy học, cậu ta quả thật yêu quý việc dạy học. So với việc anh ở trong ngành giải trí đầy phù phiếm và hào nhoáng này, Lạc Văn mới là người đơn giản và ngây thơ nhất.

"Đúng. Mặc dù tôi và Tiểu Ngọc chưa gặp nhau nhưng chúng tôi chưa bao giờ mất liên lạc. Sau đợt giảng dạy tình nguyện và kỳ thi, tôi quyết định ở lại thành phố này vì ở đây có những người bạn và môi trường mà tôi quen thuộc.” Lạc Văn cũng không coi việc giảng dạy tình nguyện là chuyện gì ghê gớm, cậu ta ôn hoà nói, thoạt nhìn có phong thái tri thức.

"Thầy Lạc thật chu đáo." Hà Nghiên cũng nói một câu, cô kiềm chế nắm tay, trong lòng nghĩ làm sao Tiểu Ngọc có thể tạo cảm giác CP với nhiều người vậy. Lạc Văn và Tiểu Ngọc là trúc mã, hai người nói chuyện đều rất ăn ý, nhưng điều đó không đủ để ngọt chết cô ấy.

"Điều đó thực sự hiếm thấy." Thẩm Nhược Thần nhẹ nhàng nói.

Thẩm Nhược Hàm xen vào, “Trước em cũng muốn đi tình nguyện dạy học, anh trai có liền thành lập một cái quỹ từ thiện để hỗ trợ xây dựng trường học ở vùng núi xa xôi. Quỹ này được dùng để tuyển các đợt giáo viên tình nguyện chất lượng cao, em cũng tới báo danh mà bị anh trai từ chối. Ảnh nói không thể để em dạy hư những bông hoa tương lai của tổ quốc.”

Đôi mắt ngưỡng mộ của Tạ Đình Ngọc ngay lập tức hướng về Thẩm Nhược Thần, ngay cả Lạc Văn bên cạnh cũng kính mể nhìn. Thẩm Nhược Thần liếc Thẩm Nhược Hàm, hiếm khi thấy đứa em này vừa mắt hơn.

Sau khi mọi người làm quen với nhau, than dưới vỉ nướng đã cháy rực và mọi người bắt đầu đói. Tạ Đình Ngọc, Phương Bạch và Nguyên Nghệ bắt đầu cho nguyên liệu lên vỉ nướng. Tất cả nhân viên và anh em cameraman tụ tập xung quanh, ăn uống và nói chuyện, đạo diễn lập tức khui rượu vang đỏ để thưởng thức với món nướng.

Hà Lạc yêu cầu nhân viên bật vài bài hát. Một sân khấu nhỏ được dựng ở đây để mọi người có thể ca hát. Trong khi mọi người đang bận rộn nướng thịt cho ăn, đạo diễn đã hào hứng đã bước lên hát trước một bài. Tuy giai điệu hơi lệch nhưng vẫn đã bắt đầu khuấy động không khí.

Hát xong, mọi người vỗ tay nhiệt liệt, ông ấy vui đến mức định hát thêm một bài nữa nhưng bị Hà Lạc kéo xuống, hắn bảo ca sĩ chuyên nghiệp như ngafi không cần lên hát, ngồi xuống ăn thịt đi.

Sau đó Hà Lạc và Hà Nghiên cùng lên song ca một bài. Mỹ nữ và soái ca đứng chung sân khấu khiến mọi người không thể dời mắt. Nguyên Nghệ và Thẩm Nhược Hàm cũng không nhịn được mà lên hát một bài. Đạo diễn và Chu Kha đều muốn Dương Số lên đánh một bài, cậu ta cũng đồng ý sẽ hát.

Cậu ta mượn nhân viên một cây đàn ghi-ta, tự mình đệm đàn, ngẫu hứng và hát một bài hát mà chưa ai từng nghe.

"...Đây là bài gì? Tôi chưa từng nghe qua, khá hay." Đạo diễn chọc Chu Hách ở bên cạnh, người đang chăm chú nghe.

“…Suỵt, đây hẳn là bài hát do chính anh ta sáng tác.” Chu Hòa nói ngắn gọn, sợ bỏ sót điều gì.

Mọi người uống rượu, trò chuyện và ca hát, không khí rất vui vẻ, ai cũng có chút say. Tạ Đình Ngọc đảm nhiệm nướng thịt, vừa nướng vừa ăn. Mọi người thấy anh nướng vất vả, cũng không ăn được bao nhiêu nên gọi người thế chỗ, kéo anh qua chỗ này nghỉ ngơi.

Hà Nghiên tửu lượng không được tốt, uống mấy chén đã choáng váng. Nhìn thấy Tạ Đình Ngọc đứng trước mặt, cô mang giày cao gót, bước chân loạng choạng tiến về phía trước chắn trước mặt Tạ Đình Ngọc, khiến anh cảm thấy đầy áp bức

Tạ Đình Ngọc cho rằng Hà Nghiên chỉ muốn đi ngang qua nên chủ động nhường đường, kết quả là hai người trái phải chặn nhau mấy lần như đại bàng bắt gà. Hà Nghiên gần như ngất đi, cô dùng cả hai tay tóm lấy cánh tay của Tạ Đình Ngọc kéo ra, doạ anh sợ một trận.

Anh thấy Hà Nghiên đang nhìn thẳng vào mình, nhìn mấy giây đột nhiên hai má đỏ bừng. Thật ra trước đây họ đã gặp nhau vài lần ở buổi biểu diễn, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc nhìn khuôn mặt giống Hà Lạc ở khoảng cách gần, đặc biệt là gần đây Hà Lạc thường xuyên ăn mặc như phụ nữ.

Ôi trời, nhìn Hà Nghiên giống như nhìn thấy Lạc Lạc mặc quần áo phụ nữ, nghĩ đến những gì họ làm mỗi khi Hà Lạc mặc quần áo phụ nữ, Tạ Đình Ngọc trở nên ngượng ngùng. Anh lắp bắp nói, "...Cô...Hà Nghiên...cô...cô chắc chắn say rồi."

Phương Bạch và Hà Lạc chứng kiến toàn bộ sự việc, họ không biết suy nghĩ của Tạ Đình Ngọc. Họ kinh ngạc nghĩ tại sao anh lại đỏ mặt với chị Hà Nghiên/ chị gái em, bộ dáng còn thẹn thùng. Hay là hiện tại anh cảm thấy mình thích phụ nữ! Hai người tức giận tính tới tách họ ra.

"...Tôi không có say...Tiểu Ngọc...đừng lắc...tôi chóng mặt..." Hà Nghiên giữ tay Tạ Đình Ngọc, anh tự nhiên bị giữ lại, “…Tiểu Ngọc… Cậu thành thật cho tôi… Nói… Cậu thích ai… Nói mau ưm…” Hạ Nghiên mới nói được nửa chừng, Hà Lạc nhanh trí che miệng cô, trong lòng thầm mắng vẫn đang phát sóng trực tiếp mà chị uống say đến điên.

Phương Bạch kéo anh trai ra khỏi máy quay, tra hỏi: "Tại sao anh lại đỏ mặt khi nhìn phụ nữ? Chẳng lẽ anh là nhan khống, chỉ cần đẹp thì anh sẽ động lòng sao?” Phương Bạch buồn bực.

Tạ Đình Ngọc lắp bắp giải thích một hồi, Phương Bạch ghen tuông thái quá, yêu cầu anh quay lại và về chỗ. Anh không biết rằng ánh mắt của Lạc Văn vẫn đang dõi theo anh, nhìn thấy anh cuối cùng cũng ngồi bên cạnh mình, mỉm cười vui vẻ, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều so với trước đây, hai má cũng đỏ bừng.

Tạ Đình Ngọc ăn chút gì đó, nhận ra Lạc Văn vẫn luôn mông lung nhìn mình, ánh mắt tựa hồ có chút không tập trung, liền vẫy tay trước mặt.

“..... Lạc Văn, cậu không uống rượu sao, cậu không biết uống phải không nhỉ?” Tạ Đình Ngọc còn nhớ rõ khi còn nhỏ hai người bọn họ uống trộm một chén rượu nhỏ của ba Lạc Lạc. Mỗi người một ngụm tới khi rượu chạm đáy ly, kết qảu Lạc Văn ngủ mãi đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh dậy, căn bản là hắn không giỏi uống rượu.

“...Tiểu Ngọc... Tớ…Tớ uống một chút.” Lạc Văn nhìn chằm chằm anh và cố gắng giải thích. Tạ Đình Ngọc nắm lấy tay đối phương và cảm nhận nhiệt độ của những ngón tay đang run rẩy, nó thực sự rất nóng.

“.... Lạc Văn, tửu lượng cậu sao vẫn thấp như vậy… Cơ mà là một giáo viên, hẳn cậu cũng ít khi phải uống rượu tiếp khách, không thay đổi một chút nào.” Tạ Đình Ngọc buồn bực lẩm bẩm, có vẻ cậu ta cũng không còn tỉnh táo. Dù sao cũng đang phát sóng trực tiếp, say rượu sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của bản thân.

“Tớ đỡ cậu vào nghỉ ngơi trước.” Tạ Đình Ngọc dìu cậu ta lên, đở về phòng nằm nghỉ ngơi.

Anh đỡ người nặng hơn mình đi lên lầu, không nhìn thấy Phương Bạch và Thẩm Nhược Thần. Hai người nhìn nhau một cái, đi theo họ lên lầu mà không để lại dấu vết.