"Ngươi vậy mà không chết!"
Kiếm Bất Phàm dửng dưng nhìn Lạc Vô Thư như muốn nhìn thấu hắn. Sắc mặt hắn lúc này vô cùng chấn động, so với Mạc Phàm và Yêu Nguyệt thì càng sâu sắc hơn. Hắn biết rõ, một chiêu tùy ý của mình nhưng với người có tu vi khí phủ cảnh mà nói thì cường đại cỡ nào, thế nhưng Lạc Vô Thư lại có thể chống đỡ chính diện đợt thế công như vậy.
Điều này quả thực khiến người ta kinh sợ chưa từng thấy.
"Kiếm sư huynh, là ngươi đã nói hôm nay sẽ không tính toán, thân là đệ tử chân truyền Thiên Kiếm phái, ngươi không được nói mà không giữ lời."
Mạc Phàm vội vàng nói.
Kiếm Bất Phàm nhìn lướt qua Mạc Phàm, phất tay: "Yên tâm, ba người các ngươi chỉ là con kiến hôi, còn chưa đủ tư cách khiến ta lật lọng."
Chợt, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lạc Vô Thư: "Ta nhớ kỹ ngươi rồi, hy vọng lần tiếp theo ngươi có tư cách xuất hiện ở trước mặt ta."
"Đệ tử chân truyền, Kiếm Bất Phàm!"
Lạc Vô Thư thản nhiên lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Kiếm Bất Phàm, ánh mắt bình tĩnh và sâu hun hút.
"Yên tâm, ngươi sẽ không thất vọng."
Kiếm Bất Phàm liếc nhẹ Lạc Vô Thư, không nói gì thêm. Hắn đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Lạc Vô Thư, nhưng tại sao hắn cần phải quan tâm chứ?
Toàn bộ Thiên Kiếm phái này, không biết có bao nhiêu người coi hắn là mục tiêu, nhưng mà có mấy ai đủ tư cách sánh vai với hắn. Cho dù là một đệ tử chân truyền, hắn cũng không để vào trong mắt chứ huống chi là Lạc Vô Thư.
"Còn như ngươi..."
Kiếm Bất Phàm châm chọc nhìn Yêu Nguyệt: "Nếu lần sau, ta nhất định gϊếŧ không bỏ qua."
Yêu Nguyệt cũng vào lúc này, ánh mắt nhìn Kiếm Bất Phàm thật lâu như muốn khắc sâu vào trong đầu mình, lời nói đầy khí phách trả lời: "Lần sau ta sẽ không còn giống như ngày hôm nay."
"Ha ha ha..."
Trên mặt Kiếm Bất Phàm đầy ý mỉa mai, càng thêm dữ tợn: "Người ngu dốt không biết sợ hãi, quả nhiên lời này không hề sai."
"Nếu như không có hắn, ngươi đã mù từ lâu, còn dám ở trước mặt ta nói khoác mà không biết ngượng, ngươi xứng sao?"
Ngươi xứng sao?
Lời như vậy vang lên quanh quẩn bên tai Yêu Nguyệt, càng thêm nhục nhã.
"Lẽ nào, ngươi muốn chọc ta ra tay lần nữa, làm ngươi mù thật mới đủ?"
Kiếm Bất Phàm tiếp tục nói.
"Không cần!"
Yêu Nguyệt thờ ơ đáp lại. Bỗng nhiên, đầu ngón tay hắn hơi giơ lên, cong tay chọc vào mắt phải của chính mình.
Trong nháy mắt ấy, không khí dường như đông lại…
"Yêu Nguyệt!"
Sắc mặt hai người Lạc Vô Thư và Mạc Phàm cùng biến đổi.
Nỗi đau như khoan vào tim, khiến sắc mặt Yêu Nguyệt vặn vẹo theo bản năng, nhưng trong miệng hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào, trên gương mặt tuấn tú lại tràn đầy ý lạnh lẽo không gì sánh được.
"Nếu như ngươi tự cho là mình siêu phàm, thì cái nợ một mắt này chờ chính tay ta tới đòi."
Máu theo khóe mắt hắn chảy xuống, khiến bầu không khí càng thêm trầm trọng hơn.
Lạc Vô Thư nhìn thoáng qua Yêu Nguyệt, không nói gì thêm. Lúc này, bất cứ lời nói nào cũng chỉ tỏ ra bản thân yếu ớt. Nhưng đáy lòng của hắn cũng đã quyết định, nhất định sẽ trợ giúp Yêu Nguyệt bước tới trước mặt Kiếm Bất Phàm lần nữa, đạp đầu hắn, đoạt lại tôn nghiêm đánh mất, đòi lại nhục nhã cùng với hận ý phải chịu đựng ngày hôm nay.
Mà chính hắn, sẽ lấy tư thế kiêu ngạo bước đến.
Chắc chắn!
Cảm nhận được sự căm thù mãnh liệt từ Yêu Nguyệt, trong lòng Kiếm Bất Phàm không khỏi dâng lên một tia uy hϊếp, cùng với cảm giác thống khoái đó còn có cảm giác nguy cơ. Nhưng rất nhanh, những cảm xúc này đã bị hắn xua tan ra bên ngoài. Thay vì tin tưởng loại cảm giác giả dối không chân thật này thì hắn càng tin thực lực mạnh mẽ của bản thân mình hơn.
Hắn là ai cơ chứ, sinh nhi bất phàm, Kiếm Bất Phàm.
Trước mặt ba con kiến hôi này, cho dù có đứng trước mặt hắn lần nữa thì cũng không biết lúc đó hắn đã tăng trưởng đến mức nào rồi. Hắn không muốn vì ba người này, mà vi phạm những gì mình vừa nói.
Kiếm Bất Phàm không tiếp tục nói những lời vô nghĩa, nhìn về phía Mạc Phàm, nói: "Được rồi, các ngươi có phát hiện hành tung của đệ tử Quỷ Kiếm phái không?"
Tiếp xúc ngắn ngủi đủ để hiểu được, trong ba người này, Mạc Phàm là đối tượng tốt nhất để hỏi.
"Không có!"
Mạc Phàm lắc đầu: "Ba người chúng ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch nội môn, vẫn chưa gặp phải những người khác."
"Đi thôi!"
Kiếm Bất Phàm giơ giơ tay áo: "Nếu có thấy hành tung người Quỷ Kiếm phái thì báo với ta, tất có trọng thưởng."
"Ta từ trước đến nay thưởng phạt rõ ràng, sẽ không tính toán bất kính ngày hôm nay."
"Được!"
Mạc Phàm gật đầu, hắn cũng không muốn tiếp tục chọc Kiếm Bất Phàm tức giận, cho dù trong lòng của hắn, sát khí và lửa giận tràn đầy vô cùng. Ai cũng không dám cam đoan, đối phương có lật lọng hay không mà gϊếŧ ba người bọn họ.