Chương 45: Gây thù chuốc oánHự!

Nghe được ba chữ Kiếm Bất Phàm, trong lòng Mạc Phàm hít sâu một hơi rồi nghẹn lại ở cổ họng, hắn không ngờ rằng người có phong thái cao cao tại thượng trước mặt này lại là Kiếm Bất Phàm?

“Gặp qua Kiếm sư huynh!”

Mạc Phàm vội vàng chắp tay chào nói: “Ba người chúng ta đều là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm phái, đến núi Thiên Yêu vì tham gia nhiệm vụ khảo hạch nội môn.”

Phân chia đẳng cấp của đệ tử trong Thiên Kiếm phái vô cùng rõ ràng.

Mà danh tiếng của Kiếm Bất Phàm tại Thiên Kiếm phái có thể nói như sấm bên tai, không ai không biết.

Hắn chính là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm phái, địa vị vô cùng tôn quý. Ngay cả những trưởng lão bình thường cũng có địa vị thấp hơn rất nhiều so với Kiếm Bất Phàm.

“Ngươi trái lại cũng có chút hiểu biết.”

Kiếm Bất Phàm cười châm biếm: “Nhưng hai người này thì không thức thời cho lắm.”

“Nhất là hắn!”

Ánh mắt của Kiếm Bất Phàm rơi xuống người Yêu Nghiệt.

“Chỉ là con sâu cái kiến nhưng lại không biết trên dưới, không coi ai ra gì. Nếu không phải nể tình ngươi cũng là đệ tử của Thiên Kiếm phái, chỉ riêng ánh mắt của ngươi cũng đủ để ta chém ngươi ngàn vạn lần.”

Nghe lời hắn nói, sắc mặt của Mạc Phàm lập tức thay đổi, thế nhưng hắn cũng hiểu rất rõ tính tình của Yêu Nghiệt. Tên nhóc này nào chỉ có biểu hiện như vậy đối với một mình Kiếm Bất Phàm, hắn lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng với tất cả mọi người.

“Kiếm sư huynh, chúng ta cũng không có ác ý nào, tính tình Yêu Nghiệt vốn là như vậy, càng không có một chút ý tứ bất kính với ngươi.”

Cơ thể của Mạc Phàm bỗng trở nên cứng đờ, tinh thần cũng căng như dây đàn, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh nói.

“Tính tình xấu không biết thay đổi à?”

Ánh mắt của Kiếm Bất Phàm vẫn nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt, đột nhiên có một cỗ khí tức cường đại phát ra từ trên người hắn.

“Chỉ là đệ tử ngoại môn mà còn muốn để cho tất cả mọi người đối xử với mình như người cùng cấp bậc ư, ngươi xứng đáng được vậy sao?”

Oành!

Vừa dứt lời, lòng bàn tay của hắn cũng cách không hướng về phía ba người đè xuống. Lập tức, một cỗ linh lực cường đại đầy uy mãnh áp xuống như núi đè, như ngục tù giam hãm ba người Lạc Vô Thư. Bọn họ đối mặt với cảnh tượng này, sắc mặt đều biến đổi, cỗ uy áp cường đại kia như đang muốn ép bọn họ quỳ xuống.

“Cút!”

Lạc Vô Thư trầm giọng quát. Thân ảnh của hắn tiến lên một bước, linh khí dũng mãnh trên người tuôn ra, ngăn trở trước mặt hai người còn lại.

“Hửm?”

Ánh mắt Kiếm Bất Phàm trầm xuống, trong lúc mơ hồ không rõ, cỗ uy áp kia càng trở nên hung hãn. Một luồng khí cuồn cuộn bay lên, va chạm rồi vang lên một tiếng "bịch", thân ảnh Lạc Vô Thư trực tiếp bị đẩy lui về phía sau, khóe miệng trào máu đỏ tươi.

“Lạc huynh!”

Khuôn mặt của Mạc Phàm và Yêu Nghiệt đầy vẻ ngưng trọng. Nếu Kiếm Bất Phàm thực sự muốn ra tay với bọn họ thì bọn họ cũng không có cách nào để phản kháng nào.

“Căn cơ thật hùng hậu, không ngờ ở ngoại môn lại có một đệ tử nền tảng vững chắc như vậy.”

Kiếm Bất Phàm nói.

Lạc Vô Thư ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Kiếm Bất Phàm: “Ta cũng không nghĩ tới đệ tử chân truyền nội môn lại là một tên ngông cuồng tự đại như ngươi. Lẽ nào chỉ vì vậy mà ngươi đã có thể cho phép bản thân mình bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, không coi ai ra gì rồi sao?”

“Ha ha ha...”

Kiếm Bất Phàm cười nhạo: "Ta thân là đệ tử chân truyền đứng trước mặt các ngươi cao cao tại thượng thì có gì mà không thể? Ngược lại, chính là hai người các ngươi, một tên lấy ánh mắt bất kính nhìn ta, tên còn lại dám dùng từ ngữ vô lễ nói chuyện với ta. Đã như vậy, ta sẽ chọc mù mắt hắn và phế một cách tay của ngươi để răn đe."

Vừa nói xong, ngón tay của Kiếm Bất Phàm đã biến thành kiếm chỉ, tùy ý vạch ra.

Soạt!

Lập tức có hai đạo kiếm quang xuyên qua hư không, mang theo chấn động cực kỳ đáng sợ lao mạnh về phía của hai người.

“Cẩn thận!”

Vẻ mặt của Mạc Phàm nhất thời thay đổi: “Tại sao Kiếm sư huynh lại làm vậy, chúng ta cũng không hề cố ý bất kính với ngươi. Chẳng lẽ thân là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm phái lại có thể tùy ý chèn ép đồng môn?”

“Phẩm chất môn nhân không đoan chính thì ta cũng nên có trách nhiệm chỉnh lý lại.”

Kiếm Bất Phàm thản nhiên nói: “Đương nhiên, nếu các ngươi muốn nghĩ ta đang chèn ép các ngươi, vậy thì ta cứ chèn ép đấy, có vấn đề gì sao?”

Trên khuôn mặt hắn hiện rõ nụ cười lạnh lùng, đầy ý mỉa mai. Hắn là Kiếm Bất Phàm, sinh ra đã nhất định không tầm thường, tại sao lại cần phải quan tâm đến ý nghĩ của ba con kiến hôi trước mặt.

“Yêu Nghiệt, lùi lại!”

Lạc Vô Thư hạ giọng gầm lên, trên mặt hắn lúc này cũng tràn đầy vẻ nghiêm nghị. Hai đạo kiếm quang này chắc chắn là hai đạo công kích mạnh nhất mà hắn gặp phải từ khi trùng sinh đến nay.

Ầm!

Khi hắn tiến về phía trước một bước, trái tim của hai người còn lại đều run lên, lẽ nào Lạc Vô Thư muốn cứng rắn chống lại hai đạo kiếm quang đó?

“Lạc huynh, không thể!”

Lạc Vô Thư quay đầu lại mỉm cười, ra hiệu cho hai người yên tâm, một tiếng rồng ngâm mơ hồ từ trong cơ thể hắn truyền ra. Đúng lúc này, linh khí trong suốt trên người hắn đột nhiên biến thành màu xanh lam rồi bộc phát lên.

Xoẹt xoẹt!

Hai đạo kiếm quang giáng xuống không chút lưu tình, dường như muốn trực tiếp đánh chết Lạc Vô Thư ngay tại chỗ.

“Ta vốn không muốn gϊếŧ chết ngươi, chỉ cần ngươi đứng yên tại chỗ không phản kháng gì thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Kiếm Bất Phàm thản nhiên chế nhạo: “Nhưng còn phải xem bản lãnh của đám kiến hôi các ngươi hôm nay thế nào thì ta mới không so đo nữa.”

Oành!

Chỉ thấy trong lòng bàn tay đang hướng về phía trước của Lạc Vô Thư lúc này bùng phát ra thanh quang rực rỡ.

(*) thanh quang: ánh sáng màu xanh

“Thanh Long Thệ Thiên Quyết, Thanh Long Thuẫn!”

Lòng bàn tay hắn xuất hiện một chiếc khiên ánh sáng hình Thanh Long chói lọi nằm vắt ngang bầu trời, đỡ lấy hai đạo kiếm quang mang theo sát ý kia của Kiếm Bất Phầm.

Đoành đoành!

Hai âm thanh trầm thấp mà chói tai truyền ra từ vụ va chạm, khiến người nghe không khỏi hãi hùng khϊếp vía trong lòng.

Ngay sau đó, luồng ánh sáng màu xanh kia đột ngột quét rộng ra như muốn lấp đầy cả bầu trời. Trong mắt Kiếm Bất Phàm cũng lộ ra tia thương hại nhỏ nhoi khi nhìn thấy một màn này. Hắn nhìn ra được thiên phú của Lạc Vô Thư không tồi, nhất định đây là người xuất sắc đứng đầu ở ngoại môn. Nếu hắn không chết, hắn chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong nội môn sau này.

Chỉ là đáng tiếc...

Lòng thương hại của Kiếm Bất Phà cũng không kéo dài quá lâu.

Khi ánh sáng màu xanh dần tan biến, một thân ảnh vẫn đang duy trì tư thế hai tay hướng về phía trước, đứng bất động tại chỗ như chuông đồng.

Thanh Long Quang Thuẫn ở trước mặt hắn tràn đầy vết nứt, lại giống như hắn kiên cường chống đỡ như cũ.

Ánh mắt của Mạc Phàm và Yêu Nghiệt đều vui mừng khi thấy cảnh này, nhưng ngay lập tức, niềm vui ấy đều chuyển thành sự xúc động mạnh mẽ.

Đỡ, đỡ được rồi.

Lạc Vô Thư thực sự có thể chặn được đòn công kích của Kiếm Bất Phàm chỉ với tu vi khí phủ hậu kỳ.

Ngay cả khi đó chỉ là một chiêu tùy ý của Kiếm Bất Phàm.

Nhưng như vậy cũng đủ đáng sợ rồi.

“Phốc phốc!”

Cơ mà…

Lạc Vô Thư đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi...