Chương 41: Tu luyện dưới thác nước (2)

Lạc Vô Thư cũng không thừa nước đυ.c thả câu, sau khi kêu hai người tự mình thử vài lần nữa, hắn mới thản nhiên mở miệng bảo: “Thực ra muốn đứng ở bên dưới thác nước cũng rất đơn giản thôi.”

“Cái này còn đơn giản được sao?”

Tên mập thật muốn gϊếŧ chết cái tên thích làm màu này, nhưng nhìn thấy thái độ bình tĩnh và thản nhiên của hắn lại không có cách nào phản bác được.

“Thực ra trong mắt ta, dòng nước cũng không có gì khác biệt với lá cây.”

“Lá cây có thể đánh đồng với thác nước này được sao?”

Mạc Phàm mang vẻ mặt khinh thường, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi chắc? Lá cây có thể dày vò hắn đến mức thê thảm như vậy được sao?

“Tại sao lại không thể?”

Lạc Vô Thư cười thản nhiên.

“Thác nước này cũng không quá khác so với lá cây, chẳng qua chỉ là tốc độ nhanh hơn chút mà thôi. Nếu như một cái lá cây cũng có tốc độ như vậy, nó cũng có thể trở thành lưỡi kiếm sắc bén, chỉ một lá đã có thể gϊếŧ chết một người.”

Mạc Phàm phản bác:

“Lời là nói như vậy, nhưng lá cây làm sao có thể nhanh đến mức có thể gϊếŧ người được?”

“Ngươi biết trời đất lớn cỡ nào không?”

“Không biết!”

“Vậy tại sao ngươi dám nói một cái lá lại không thể gϊếŧ người?”

Lạc Vô Thư lại hỏi. Ánh mắt của Mạc Phàm lóe lên: “Cái này có liên quan gì với việc đứng dưới thác nước sao?”

“Đây chính là điều ta muốn nói với ngươi, đừng coi thường sức mạnh quy luật tự nhiên.”

“Con người luôn cần phải có lòng kính sợ đối với trời đất, đặc biệt là khi sức mạnh của ngươi chưa chín muồi. Nếu ngươi có thể kiên cường chống lại sức mạnh của thác nước để đứng một cách vững vàng, thì cho dù là tu vi ngự khí cảnh ngươi cũng có thể dễ dàng khai mở..”

….

….

Lạc Vô Thư nói liên tục, trên mặt mang theo vẻ thản nhiên, giống như một lão sư đầy kinh nghiệm.

“Ý ngươi là gì?”

Mạc Phàm trở nên mất kiên nhẫn.

“Bỏ đi bỏ đi, hiếm khi giải thích một vài đạo lý đúng đắn cho ngươi, không muốn nghe cũng không sao.”

Lạc Vô Thư thở dài một tiếng, thân là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên giới, không chỉ đan đạo, hắn còn có hiểu biết rất sâu về những chân lý khác nhau. Thường thì một lời nói của hắn có thể khai sáng trí tuệ một người, khiến đối phương thức tỉnh, lĩnh ngộ được nhiều đạo lý khác nhau. Ở Thiên giới, không biết có bao nhiêu người cầu mong được hắn chỉ bảo vấn đề.

Nhưng hiện tại, Mạc Phàm lại không thích nghe?

“Nếu muốn đứng ở bên dưới thác nước, quan trọng nhất không phải là dùng thân thể để chống đỡ lực xung kích đó, mà là thuận theo.”

“Thuận theo?”

Hai người đều không hiểu. Đặc biệt là Mạc Phàm: “Ta cũng thuận theo mà! Không phải là thuận theo thác nước lao xuống cái hồ bên dưới sao?”

“…”

Lạc Vô Thư nhìn Mạc Phàm khinh thường, đột nhiên khom người, nhặt một viên đá dưới chân lên. Viên đá dưới sự gột rửa quanh năm suốt tháng của thác nước nên trông có vẻ rất trơn nhẵn, sáng bóng lấp lánh.

“Ngươi cảm thấy viên đá này mạnh hơn các ngươi không?”

Lạc Vô Thư hỏi. Hai người đều lắc đầu, chỉ hiểu lơ mơ.

“Không sai, nó cũng không mạnh hơn các ngươi, nhưng tại sao nó có thể tồn tại bên dưới thác nước?”

“Bởi vì nó dung nhập vào trong thác nước, thay vì nói nó có thể tồn tại bên dưới thác nước, còn chẳng bằng nói thực ra nó cũng là một phần của thác nước.”

Lúc này, Mạc Phàm và Yêu Nghiệt đưa mắt nhìn nhau, cái hiểu cái không. Lạc Vô Thư duỗi thắt lưng, cười bảo: “Thực ra ta cũng như vậy, chẳng qua có thế ta đã quá lâu rồi không làm, bây giờ ta vẫn không bằng viên đá này.”

“Cơ thể của chúng ta phải giống như viên đá này, thuận theo dòng nước, mài giũa bản thân mình thành bộ dạng thích hợp với thác nước nhất.”

“Thực ra đây cũng là một cảnh giới, còn là một tầng cảnh giới cao cấp hơn cảnh giới “Thế” mà các ngươi từng lĩnh ngộ, đó là khi người và thiên địa hoà thành một.”

“Nếu các ngươi thật sự tiếp xúc được với ngưỡng cửa của cảnh giới này, các ngươi sẽ phát hiện ra, bản thân có thể dung hợp vào trong dòng nước một cách rất dễ dàng, trải nghiệm loại kɧoáı ©ảʍ thoải mái, sung sướиɠ khi được dội rửa bằng dòng nước mạnh mẽ không ngừng trút xuống từ bên trên. Thậm chí, đứng ở bên dưới thác nước cũng là một loại hưởng thụ.”

Nghe thấy Lạc Vô Thư nói liên tục không ngớt, cho dù hai người không hiểu, cũng mang vẻ mặt chấn động. Sao người này cái gì cũng biết hết vậy?

Hơn nữa, xét từ ý tứ ở lời nói hắn, chẳng phải nói… “Thế” mà bọn họ quyết tử đấu tranh mới lĩnh ngộ được, trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một loại cảnh giới dễ hiểu thôi sao?

“Được rồi! Các người từ từ lĩnh hội, từ từ suy nghĩ đi!”

Lạc Vô Thư nở nụ cười, nhờ những lời truyền đạo của hắn, khởi điểm của hai người này đã cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu như không phải hắn đã nhìn thấy hai người đã lĩnh ngộ được “Thế” trong lúc chiến đấu, có lẽ hắn vẫn còn lo lắng liệu có hơi đốt cháy giai đoạn rồi không. Nhưng xét từ thiên phú và ngộ tính mà hai người đã thể hiện ra mà nói, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.

Dưới thác nước, Lạc Vô Thư chậm rãi ngồi thiền, giống như một lão tăng hoàn toàn dung nhập vào trong dòng thác. Nếu như không dùng mắt thường, hoàn toàn khó có thể phát hiện ra được sự tồn tại của hắn.

Ngược lại, Mạc Phàm và Yêu Nghiệt thì lại không ngừng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, bị hành hạ đến vô cùng thê thảm.

….

….