Chương 34: Quỷ Kiếm phái (2)

Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà đương nhiên rất mạnh mẽ, nhưng muốn dựa vào một thân yêu lực đối mặt với nhiều người liên thủ như vậy thì vẫn là quá sức với nó.

Rất nhanh chóng, con mãng xà đã bị rơi vào thế bất lợi.

Tuy nhiên, mọi người vẫn không dám khinh suất, lạc đà gầy còn mạnh hơn ngựa, không ai biết được Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà có còn sát chiêu gì mạnh mẽ hay không.

Nhất là người của Quỷ Kiếm phái, kiếm pháp của bọn họ vốn quỷ mị, mơ hồ bất định, căn bản không tiến hành va chạm trực tiếp với Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà, chỉ công kích từ hai bên.

Bởi vậy, trái lại đệ tử của Thiên Kiếm phái phải thừa nhận áp lực cực lớn. Cho dù Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà bị rơi vào thế bất lợi, nhưng chiêu khai hợp lại của nó vẫn ẩn chứa uy thế đáng sợ như trước, khiến cho đệ tử Thiên Kiếm phái không ngừng xuất hiện thương thế.

"Đám ngu ngốc này, làm người chắn đạn cho người Quỷ Kiếm phái mà còn không biết, vẫn còn cố gắng bán mạng cho người khác."

Yêu Nguyệt lạnh nhạt mở miệng nói, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.

Lạc Vô Thư thản nhiên nhìn cảnh tượng này, khóe miệng hơi cong lên: "Không biết đến cuối cùng ai là chim hoàng tước chân chính."

"Sắp đến lúc rồi!"

Trong miệng Thẩm Vạn Trần bỗng nhiên phun ra lời châm chọc. Hắn nói vừa dứt lời, từng đệ tử Quỷ Kiếm phái tản ra khí tức sắc bén, động tác trong tay đồng loạt mang theo ý quỷ mị.

Trong giây lát, bên trong tầm mắt của đệ tử Thiên Kiếm phái, bóng dáng đám người Quỷ Kiếm phái đã biến mất.

Oanh!

Đột nhiên, một loạt kiếm chiêu sắc bén được chém ra đồng thời vào lúc này.

"Hắc Quỷ Trảm!"

Bang bang phanh…

Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện ở trước mặt người Thiên Kiếm phái. Trước thân hình to lớn của Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà, bóng dáng của người Quỷ Kiếm phái liên tiếp xuất hiện, lúc này, thêm một loạt kiếm chiêu sắc bén lại được chém xuống, nối gót nhau tới cùng một vị trí.

Xoẹt!

Cho dù Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà có sức phòng ngự kinh người, nhưng vảy của nó vẫn bị xé rách ra một cách thô bạo, máu tươi màu đen không ngừng chảy ra, khiến cho nó trong nháy mắt trở nên suy yếu, hơi thở uể oải.

"Các ngươi sao có thể mạnh như vậy?"

Trong đôi mắt của Dịch Thiên Nam lộ vẻ chấn động, nhìn về phía đám người Quỷ Kiếm phái. Không chỉ có hắn, sắc mặt của các đệ tử Thiên Kiếm phái còn lại đều tràn đầy chấn động, chẳng lẽ đệ tử Quỷ Kiếm phái hiện tại đã mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy hay sao?

Bọn họ cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngăn cản được Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà, còn đối phương khi nghiêm túc lại có thể trực tiếp làm nó bị thương nặng.

Hơn nữa, dường như bọn hắn rất thành thạo chuyện này.

"Không phải vừa mới nói Thiên Kiếm phái các ngươi chỉ là một đám phế vật hay sao?"

Trầm Vạn Trần thu hồi ánh mắt trên con Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà, thản nhiên nhìn lướt qua Dịch Thiên Nam. Không chỉ có hắn, đám người Quỷ Kiếm phái ở bên cạnh đều lộ ra nụ cười cổ quái, dường như không có ý tốt nhìn chằm chằm đệ tử Thiên Kiếm phái.

"Các ngươi có ý gì?"

Dịch Thiên Nam trầm giọng nói, sắc mặt có vẻ hơi khó coi.

Trầm Vạn Trần cười cười, châm chọc nói: "Chẳng lẽ, các ngươi không những phế vật, mà còn ngu ngốc sao?"

"Khặc khặc... Muốn làm gì, các ngươi còn không hiểu sao?"

"Hai môn phái vốn không đội trời chung, vì các ngươi khẩn cầu hợp tác với chúng ta, để chúng ta hỗ trợ gϊếŧ Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà, chẳng lẽ không cần phải trả giá chút gì hay sao?"

Trong miệng của đám người Quỷ Kiếm phái có tiếng cười thâm trầm truyền ra, rõ ràng bọn hắn không hề đặt đệ tử Thiên Kiếm phái vào trong mắt.

"Đám khốn nạn, các ngươi muốn qua cầu rút ván?"

Dịch Thiên Nam gầm lên.

"Qua cầu rút ván, các ngươi cũng xứng sao?"

Trầm Vạn Trần châm chọc cười lạnh: "Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là lợi dụng phế vật mà thôi."

"Ha ha ha... Ngươi cho là không có đám phế vật các ngươi làm khiên thịt thì chúng ta không giải quyết được con súc sinh kia hay sao?"

"Không ngờ đệ tử Thiên Kiếm phái hiện tại lại phế vật đến vậy, xem ra lần tỷ thí giữa hai môn phái tiếp theo không cần thiết nữa rồi."

"Có ý tứ gì?"

Sắc mặt của rất nhiều người Thiên Kiếm phái đều thay đổi, có vẻ hơi khó coi.

"Không hiểu hay sao?"

"Bởi vì, hôm này các ngươi đều phải chết ở đây."

Thẩm Vạn Trần đi từng bước về phía trước, châm chọc nhìn lướt qua đám đệ tử Thiên Kiếm phái, giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo. Dường như tính mạng của bọn hắn chẳng qua chỉ trong một ý niệm mà thôi.

"Thẩm Vạn Trần, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Diện mạo của Dịch Thiên Nam trở nên dữ tợn, quát lên. Tằng Triết và Phí Tử An ở bên cạnh đều tiến về phía trước, tản ra một cỗ kiếm ý mãnh liệt, sau đó xuất chiêu về phía đám người Quỷ Kiếm phái.

"Hai người các ngươi có thể đi!"

Sắc mặt của Thẩm Vạn Trần không hề thay đổi, thản nhiên mở miệng, như là đã ban ơn thật lớn cho hai người kia.

"Đây là sức mạnh của ngươi hay sao? Dường như vẫn chưa đủ!"

Dịch Thiên Nam gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía Thẩm Vạn Trần. Đến lúc này, hắn làm sao có thể để cho hai người rời đi, chỉ có kéo hai người xuống nước mới có khả năng thắng.

Thẩm Vạn Trần cười nhạt, cơ thể vẫn không nhúc nhích, tùy ý để trường kiếm xuyên thủng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Dịch Thiên Nam lập tức cười to: "Ha ha ha… Thứ không biết sống chết, dám giả bộ ở trước mặt lão tử."

"Không thể tưởng tượng được kiếm của lão tử lại nhanh như vậy…"

"Ngươi... Rất nhanh hay sao?"

Bỗng nhiên, giọng nói bình thản của Thẩm Vạn Trần vang lên, khiến tiếng cười đột ngột dừng lại.

Thân ảnh của Thẩm Vạn Trần ở trước mặt Dịch Thiên Nam trực tiếp tiêu tán. Sau đó, một loạt ánh mắt kinh ngạc đều nhìn về phía Dịch Thiên Nam, bởi vì lúc này, không biết từ khi nào Thẩm Vạn Trần đã dẫm lên trên đầu của hắn, thản nhiên quan sát hắn.

"Tên khốn chết tiệt!"

Diện mạo của Dịch Thiên Nam trở nên dữ tợn, lúng túng đến cực điểm. Người đứng thứ năm trong danh sách ngoại môn như hắn đã khi nào bị người khác làm nhục nhã như vậy?

Dịch Thiên Nam ngẩng đầu lên, đâm ra một kiếm, nhưng bóng dáng của Trầm Vạn Trần lại biến mất một lần nữa, giống như đối phương đang đùa bỡn với hắn. Cùng lúc đó, những người còn lại của Quỷ Kiếm phái cũng bắt đầu phát sinh ‘va chạm’ với đệ tử Thiên Kiếm phái, trêu đùa bọn họ.

"Ha ha ha…"

"Những tên khốn này cũng có ngày hôm nay?"

Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả Yêu Nguyệt luôn luôn lãnh đạm cũng là lộ vẻ vui sướиɠ.

Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng.

Đám người Dịch Thiên Nam quả thực chính là chết chưa hết tội. Cho dù không có người của Quỷ Kiếm phái, bọn họ cũng dự định giáo huấn đám người Dịch Thiên Nam một phen, phát tiết sự khó chịu lúc trước.

Rất nhanh chóng, sau khi đám người Quỷ Kiếm phái trêu chọc chán chê, đệ tử Thiên Kiếm phái bắt đầu xuất hiện thương vong. Bọn họ vốn đã tiêu hao rất nhiều khí lực khi đối phó với Hắc Thuỷ Vương Mãng Xà. Hơn nữa người của Quỷ Kiếm phái có ưu thế tuyệt đối về mặt tốc độ, cho dù bọn họ có tu vi cao hơn cũng không chiếm được ưu thế quá lớn, ngược lại còn bị đối phương đè ép.

Thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của Lạc Vô Thư nhìn về phía hai người Yêu Nguyệt: "Không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn!"

Tuy rằng lúc trước thái độ của đám người Dịch Thiên Nam đối với bọn họ cũng không được tốt đẹp cho lắm, nhưng tội không đáng chết.

"Phải cứu bọn họ hay sao?"

Khuôn mặt mập mạp lộ vẻ không muốn, nói.

"Không phải phải cứu, mà là được cứu!"

Yêu Nguyệt mở miệng nói.

"Cho dù nói như thế nào, đối phương vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm phái."

"Hơn nữa, nếu đệ tử Thiên Kiếm phái bị gϊếŧ sạch, muốn đoạt quả Hư Linh từ trong Quỷ Kiếm phái sẽ khó khăn hơn rất nhiều."

….

....

"Đệ tử Thiên Kiếm phái quả thực chính là một đám phế vật."

Thẩm Vạn Trần tùy ý châm biếm, thân ảnh giống như một bóng ma xuất hiện ở phía sau Dịch Thiên Nam, một kiếm mang theo khí thế sắc bén chém xuống.

"Không..."

Dịch Thiên Nam xoay người, nhìn bóng kiếm đang không ngừng phóng lớn trong mắt mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi không gì sánh được. Thân hình hắn bất giác run lên, một kiếm này, hắn làm thế nào để ngăn cản?

CẦU ĐỀ CỬ, CẦU BÌNH LUẬN !!!