Vừa nhìn thoáng qua, trước mặt là những cây cổ thụ um tùm, nhìn không ra điểm cuối, một luồng khí tức hoang sơ và bí ẩn tràn ra từ đó.
Khi tất cả mọi người dừng lại, không gian đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Rất nhiều người cảm nhận được, sắp tới sẽ có một cuộc khủng hoảng thực sự. Chỉ cần bất cẩn một chút, bọn hắn có thể sẽ chết ở trong núi Thiên Yêu, thậm chí là chết trong bụng yêu thú.
"Gầm..."
Trong mơ hồ, tiếng gầm thét đáng sợ của dã thú không ngừng phát ra từ tứ phía, khiến ai nấy đều sợ hãi trong lòng.
Bên trong đội ngũ, Dịch Thiên Nam thờ ơ nhìn lướt qua mọi người, nói:
"Núi Thiên Yêu vô cùng nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể đối phó được."
"Chuyện tiếp theo, nếu muốn ta tiếp tục dẫn đường, mọi người nhất định phải tuân theo chỉ thị của ta, nếu không thì đừng trách ta không niệm tình tình nghĩa đồng môn."
"Dịch sư huynh nghiêm trọng quá, tất nhiên chúng ta sẽ coi huynh như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, sao có thể không nghe huynh phân phó được."
Phí Tử An nói xong, những người khác cũng đồng loạt gật đầu đáp lại, có thể thấy bọn họ rất có uy tín trong đội ngũ này. Mà Lạc Vô Thư, mặc dù hắn không phát biểu gì, nhưng từ trong mắt hắn thoáng qua một tia không vui.
Thái độ của những người này có vẻ hơi khác so với lúc mời hắn thì phải?
"Nghỉ ngơi tại chỗ! Chờ đến sáng ngày mai tiếp tục xuất phát."
Dịch Thiên Nam tiếp tục ra lệnh.
"Ai sẽ gác đêm?"
Một giọng nói lạnh lùng, xa cách vang lên. Trong màn đêm mờ ảo, người nọ còn lãnh đạm đảo mắt nhìn ba người Lạc Vô Thư.
"Ba vị sư đệ, phiền các ngươi vậy!"
Phí Tử An quay về phía ba người Lạc Vô Thư cười nói.
"Đúng vậy! Ba người đành vất vả vậy!"
Tằng Triết cũng mỉm cười.
"Chư vị sư huynh bôn ba cả ngày, nếu không sớm nghỉ ngơi dưỡng sức thì sợ ngày mai khó mà có thể đối phó với yêu thú trong núi Thiên Yêu."
Lạc Vô Thư nhìn thoáng qua đối phương, đôi mắt hơi nheo lại, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Giờ phút này, cái gọi là đồng minh này khiến hắn có chút không vui. Lạc Vô Thư nhìn khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của tên mập và Yêu Nguyệt, hắn bỗng nhiên gật đầu:
"Được!"
Sau khi dặn dò vài câu với hai người, Lạc Vô Thư một mình bước sang một bên, việc gác đêm thì một mình hắn là đủ rồi.
Một số người bắt đầu nhóm lửa ở đằng, khói mù bốc lên nghi ngút. Cũng có người lấy bảo vật như dạ minh châu ra để chiếu sáng, khiến cho nơi dừng chân của họ sáng trưng.
Đối với cảnh này, Lạc Vô Thư chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua, không nói gì cả.
Thời gian dần trôi qua. Đêm càng lúc càng sâu.
Đột nhiên, một bầu không khí đặc biệt ngột ngạt phủ xuống. Ánh mắt Lạc Vô Thư lúc này hơi híp lại, hắn cảm giác được một chấn động nhỏ nhẹ dần ở xa xa, mặc dù chấn động này có nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Đột nhiên, khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
"Đám ngu ngốc này!"
Lạc Vô Thư nhìn lướt qua nơi trú chân sáng rực ở phía sau, hắn bay thẳng đến chỗ hai người Mạc Phàm và Yêu Nguyệt.
"Ba người chúng ta tách ra đi!"
Mạc Phàm nhìn Lạc Vô Thư, đáp:
"Như vậy không tốt lắm đâu!"
Yêu Nguyệt cũng khó hiểu:
"Có chuyện gì vậy?"
Lạc Vô Thư cười cười:
"Ở đội ngũ này, cảm thấy...không thoải mái."
"Gào..."
Đúng lúc này, tiếng sói tru gầm thét đáng sợ phát ra bên trong dãy núi, đánh thức tất cả mọi người. Ngay lập tức, có nhiều cặp mắt đổ dồn về phía Lạc Vô Thư, kèm theo những lời chỉ trích. Một người hung hăng đi về phía Lạc Vô Thư, giọng đầy bực bội:
"Sao ngươi không gác đêm?"
"Có yêu thú tới gần, vậy mà cũng không biết đường thông báo?"
Bốp!
Lạc Vô Thư đột nhiên ra tay, không hề nhiều lời giáng cho đối phương một bạt tai, khiến người kia đứng sững sờ ngay tại chỗ.
"Ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, Lạc Vô Thư lạnh lùng cắt ngang:
"Ngươi cái gì mà ngươi, không muốn chết thì mau chóng thu lại cái vẻ lúc nào cũng cho mình là đúng đi."
Khí lạnh từ trên người Lạc Vô Thư tản ra bên ngoài, khiến cho đối phương rợn hết cả sống lưng, cảm giác như mình đang trong hầm băng.
"Chuyện này không nên chậm trễ, trước tiên cùng chung tay đối phó yêu thú!"
Phí Tử An nói.
"Tử Điện Hỏa Lang?"
"Hơn nữa, còn cả một bầy?"
Mọi người bất thình lình hít vào một hơi lạnh, tay chân đều lạnh ngắt.
Tử Điện Hỏa Lang là yêu thú cấp tám, có thể sánh ngang với người có tu vi cảnh giới khí phủ.
Mà lúc này, ngay trước mặt bọn họ là một bầy chừng hơn trăm con Tử Điện Hỏa Lang, nên đối phó thế nào đây?
"Đây là chuyện tốt ngươi làm?"
Dịch Thiên Nam kiêu ngạo nhìn xuống Lạc Vô Thư, ánh mắt vô cùng hoang dã.
"Cút!"
Lạc Vô Thư lạnh lùng phun ra một chữ.
Một đám người không biết sống chết dám đốt lửa dẫn tới một đàn yêu thú, bây giờ còn đội cái nồi này lên đầu hắn?
"Ngươi..."
Vẻ mặt Dịch Thiên Nam cứng đờ, vừa định nổi giận thì thấy Phí Tử An mở miệng:
"Việc cấp bách bây giờ là tiêu diệt bầy sói, những chuyện khác để sau rồi nói."
Không quan tâm đến đấu đá nội bộ của họ, bầy Tử Điện Hỏa Lang đã kéo tới, tiếng sói tru vang vọng bên tai từng người một.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng người bắt đầu vận kinh khí, chuẩn bị đối mặt với bầy sói lửa. Tất cả bọn họ đều đã từng vượt qua bài khảo hạch ngoại môn, đương nhiên không có ai kém cỏi.
Ngoại trừ ba người Lạc Vô Thư, những người còn lại chí ít cũng có tu vi khí phủ hậu kỳ.
Như đám người Dịch Thiên Nam, bọn hắn thậm chí đã khai mở khí phủ đỉnh phong, hầu hết những đệ tử ngoại môn đều không phải là đối thủ của hắn.
Mọi người đồng thời ra tay, nhất thời cục diện trở nên cực kỳ hỗn loạn, khí tức bi thương tràn ra.
Đương nhiên, ba người Lạc Vô Thư cũng không thể thoát ra ngoài vào lúc này, mỗi người đều đối mặt với một con Tử Điện Hỏa Lang.
Nhưng so với những tình huống lúc trước, cả ba người đều có chút bất cẩn, chỉ ứng phó có lệ. Ngược lại, ba người Dịch Thiên Nam, Phí Tử An và Tằng Triết lúc này đều dũng mãnh dị thường.
Chỉ trong chốc lát, từng con Tử Điện Hỏa Lang chết dưới tay họ.
Chém xong một con Tử Điện Hỏa Lang, Dịch Thiên Nam nhìn thoáng qua Lạc Vô Thư, ánh mắt lập tức phát lạnh, hắn trách mắng:
"Lạc Vô Thư, nhanh chóng vận dụng bí thuật chém gϊếŧ yêu thú, lấy công chuộc tội."
"Ngươi nói sao?"
Đột nhiên có ai đó không hiểu hỏi.
"Nhìn dáng vẻ lén lút của ba người họ, bây giờ ngay cả Tử Điện Hỏa Lang cũng không nỡ gϊếŧ, ta thấy, bầy sói này là do hắn kéo tới!"
Dịch Thiên Nam kết luận xong, giống như một viên đá thả xuống dòng sông vắng lặng, gây ra từng đợt sóng, trong phút chốc, trong lòng mọi người tràn đầy tức giận.
"Dịch sư huynh nói có lý lắm, dáng vẻ hiện tại của hắn ta khác xa dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại vào mấy ngày hôm trước ở trên Thiên Hình đài."
"Sao chứ? Không lẽ ngươi cảm thấy có Dịch sư huynh ở đây che chở, nên mới giấu nghề đúng không?"
"Dịch sư huynh, mau bảo mọi người mau lùi ra phía sau, đừng gϊếŧ sói giúp ba tên này, loại người như bọn hặn thực không xứng được huynh bảo hộ."
"Lại còn dám dẫn bầy sói đến hãm hại đồng môn, quả thực, tội này không thể tha."
"Câm miệng!"
Lạc Vô Thư quát, lạnh lùng nói.
"Nếu không phải các ngươi hết một lần, hai rồi ba lần mời mọc, đám người các ngươi có tư cách gì đi cùng chúng ta?"
"Che chở? Từ đầu tới cuối, các ngươi che chở cái gì?"
"Đốt lửa thu hút bầy sói hay là để cho chúng ta gác đêm thay các ngươi?"