Ha!
Gương mặt Khâu Thành Cảnh bỗng nhiên biến sắc, tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được khí tức của Lạc Vô Thư sẽ tăng vọt đến mức kinh khủng như thế này.
Nhưng Khâu Thành Cảnh cũng không phải kẻ yếu đến mức không có khả năng phản kháng lại, hắn giẫm bàn chân xuống mặt đất, sau đó lui nhanh về phía sau.
Khâu Thành Cảnh lui về sau chưa được bao nhiêu, một luồng gió tạt thẳng vào mặt hắn, Lạc Vô Thư bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cực kỳ quỷ dị. Lúc này, tốc độ của Lạc Vô Thư không những bắt kịp Khâu Thành Cảnh, mà còn nhanh hơn rất nhiều.
Ầm!
Không có nửa điểm lưu tình, một quyền nặng nề ẩn chứa lệ khí ngập trời trực tiếp đánh vào ngực Khâu Thành Cảnh.
Bùm!
Tiếng động trầm thấp từ trên trời mà vọng xuống.
Mọi người đều chấn động khi thấy Khâu Thành Cảnh, người luôn luôn bất khả chiến bại, giờ khắc này lại rơi vào tình thế bất lợi, bị ép không còn đường lui.
"Chính ngươi đã cho ta cơ hội gϊếŧ chính mình a!"
Thân thể Lạc Vô Thư lướt lên, quyền phong gào thét, lại một quyền nữa đánh xuống.
Rầm!
Sức mạnh khủng khϊếp tuôn ra một cách điên cuồng, khiến tất cả người xem đều chấn động, mặt đất dưới chân Khâu Thành Cảnh đột nhiên nứt toác ra. Lạc Vô Thư không hề có ý định dừng lại. Những nắm đấm khủng khϊếp nhẹ nhàng tung ra, như thể hắn không hề dùng sức khi ra tay.
Ầm ầm ầm!
Tiếng động trầm thấp liên tiếp vang lên, nội tâm của những người đứng xem cũng rúng động điên cuồng, tên nhóc này mạnh quá rồi a?
Khâu Thành Cảnh đường đường là đệ tử nội môn, vậy mà hắn lại bị Lạc Vô Thư xem như là bao cát, đấm cho không còn đường lui!
“Đánh chết hắn đi!”
“Đánh mạnh hơn nữa đi”
“Đệ tử nội môn ch* m*, dám ngồi trên đầu lão tử.”
Mạc Phàm nhìn thấy cảnh tượng này, liền lập tức nở nụ cười điên cuồng, rồi “phun châu nhả ngọc” mắng to. Ngay cả Yêu Nguyệt xưa nay chưa bao giờ tỏ thái độ, luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt không để tâm, nay cũng có vẻ thống khoái ẩn hiện.
“Đủ rồi!”
Bỗng nhiên, có một giọng nói uy nghiêm bá đạo vang lên. Không ít người chăm chú quay đầu nhìn lại, người vừa lên tiếng chính là trưởng lão chấp pháp của Thiên Hình điện.
Trưởng lão chấp pháp luôn giả bộ không nhìn thấy những chuyện trên võ đại, nhưng hiện giờ lại bắt đầu lên tiếng. Lạc Vô Thư lãnh đạm liếc nhìn ông ta, làm bộ muốn dừng tay, nhưng sau đó bất ngờ giáng một chưởng về phía Khâu Thành Cảnh.
Khâu Thành Cảnh lúc này thở ra một hơi yên tâm. Tu vi của hắn chính là ngự khí cảnh trung kỳ, tuy hiện giờ đang rơi vào tình thế bất lợi, nhưng cũng không thể đứng yên mặc cho người ta chém gϊếŧ, hắn liền đánh lại một chưởng nghênh đón.
Rầm!
Hai chưởng va nhau, vừa chạm vào liền tách ra.
Lần này, Lạc Vô Thư nhanh chóng lui về phía Mộ Phàm, muốn mượn Linh Khí của hắn.
"Mượn kiếm ngươi dùng một lát!"
Lạc Vô Thư dứt lời, cũng không đợi Mạc Phàm đồng ý với mình, liền trực tiếp đoạt đi Linh Khí, sau đó tiếp tục xông ra.
Lạc Vô Thư cầm thanh trường kiếm trong tay, khí tức trên người hắn lập tức trở nên vô cùng u ám đáng sợ, lệ khí ngập trời ban đầu dần dần chuyển thành sát ý mãnh liệt.
Hắn lúc này giống như Sát Thần bước ra từ địa ngục.
"Mạc Phàm, để ta dạy ngươi một kiếm!"
Lạc Vô Thư mở miệng, phát ra âm thanh nhàn nhạt. Linh khí cường hãn kết hợp với trường kiếm trong tay, cùng nhau chấn động, vang lên tiếng coong coong. Lạc Vô Thư đem linh khí cường hãn kia biến thành chuôi kiếm, gào thét trong không gian
"Nhất kiếm!"
Ngay sau đó, giọng nói của Lạc Vô Thư trở nên vô cùng bá đạo. Lúc hắn vừa nói xong, chuôi kiếm và trường kiếm liền kết hợp thành một.
Lấy Linh Khí làm vật dẫn cho kiếm.
"Điều này sao có thể..."
Khâu Thành Cảnh thấy một màn này, mặt lập tức biến sắc, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, không có dũng khí để tiếp tục đối phó.
‘Hắn làm sao lại có thể trở lên mạnh như vậy?’’
Tạ Hiểu Yên nhìn thân ảnh Lạc Vô Thư trên võ đài, nội tâm vô cùng chấn động. Mình đã làm sai chuyện gì rồi đúng không?
"Trưởng lão chấp pháp, cứu ta!"
Khâu Thành Cảnh hét lên một tiếng thất thanh, dáng vẻ chật vật nhếch nhác, không còn một chút phong thái của đệ tử nội môn.
Ngoài Thiên Hình điện, sắc mặt trưởng lão chưởng lão cũng khó coi vô cùng. Ông không ngờ tới trong tình huống này, Lạc Vô Thư vẫn bất chấp động thủ, giống như muốn đánh chết Khâu Thành Cảnh mới hả dạ. Đây là coi trời bằng vung, không coi ai ra gì hay sao?
"Tên tiểu tử coi trời bằng vung kia, ta không cho phép ngươi làm càn tại Thiên Hình điện."
Linh khí tràn ngập tuôn ra từ người trưởng lão chấp pháp, trong chớp mắt hóa thành một thanh trường kiếm sáng rực ánh vàng, bộc phát trên không trung. Trường kiếm ẩn chứa khí thế vừa cường bạo vừa lăng lệ, trực tiếp ngăn cản đòn đánh của Lạc Vô Thư.
Keeng!
Hai thanh kiếm va vào nhau tạo thành tiếng vang chói tai, lực trên hai thanh kiếm va chạm vào nhau tạo thành sức mạnh bộc phát, khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Linh kiếm của Lạc Vô Thư, vậy mà có thể sánh ngang với kiếm khí của chưởng lão chấp pháp. Chưởng lão chấp pháp tuy đã có tuổi, nhưng tu vi của ông đã đạt được đến ngự khí cảnh đỉnh phong, trong số các đệ tử nội môn, người có thể xứng là đối thủ của ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Linh Khí quay trở lại trên tay Lạc Vô Thư, thân ảnh của chưởng lão chấp pháp cũng rơi xuống Thiên Hình điện.
‘Lão cẩu!’’
Lạc Vô Thư ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng vô song:
“Ngươi như vậy cũng xứng làm chưởng lão chấp pháp?’’
‘Hôm nay ta chỉ phê chuẩn cho ngươi cùng Khâu Thừa Bật quyết chiến sinh tử, hiện tại Khâu Thừa Bật đã chết, chuyện hôm nay coi như xong, ân oán đã hết, dừng ở đây thôi.’’
Chấp pháp trưởng lão nói. Ông ta biết mình đuối lý, nên lúc này chỉ đành lấy lý do Lạc Vô Thư bất kính để khiển trách hắn.
“Dừng ở đây?”
Lạc Vô Thư cười nhạt.
“Thế lúc tên phế vật kia xuất thủ với ta, ngươi đang làm gì?”
"Lão phu hành sự, không đến lượt ngươi hỏi."
Sắc mặt của chưởng lão chấp pháp trở nên âm trầm, ông ta nhìn thẳng Lạc Vô Thư.
‘Khâu Thành Cảnh đúng là có chỗ sai khi tự ý nhảy lên võ đài, nhưng phía ngươi cũng có hai người nhúng tay vào trận chiến. Hai bên đều có cái sai, chi bằng dĩ hòa vi quý, chuyện hôm nay dừng ở đây.”
“Ta không đồng ý thì sao?”
Chấp pháp trưởng lão dùng ánh mắt bá đạo quét qua, lời nói mang ý tàn nhẫn:
“Nếu không đồng ý, đừng trách ta phế bỏ tu vi của cả hai bên.”
“Ta đồng ý!”
Khâu Thành Cảnh như chết đuối vớ được cọc, trực tiếp gật đầu phụ họa.
‘Ha ha ha.’
Lạc Vô Thư giận quá hóa cười, đây rõ ràng là chèn ép người ta mà. Hắn nhìn trưởng lão chấp pháp, lạnh lùng nói:
“Các ngươi rắn chuột một ổ, ta không còn lời nào để nói. Nếu như thế, các ngươi có dám đấu với ta thêm một trận quyết chiến nữa không?’
Trưởng lão chấp pháp hơi sững sờ, ngây người nhìn Lạc Vô Thư, tên nhóc này chỉ vừa khai mở khí phủ cảnh sơ kỳ, vậy mà dám mở miệng muốn cùng ông ta quyết đấu?
“Quyết chiến như thế nào?”
‘Nửa tháng sau, ba người chúng ta cùng hai ngươi tại Thiên Hình đài quyết chiến sinh tử thêm một lần nữa, phân định thắng bại, giải quyết tất cả ân oán ngày hôm nay,.’
“…”
Đám người câm nín. Quảng trường lớn như vậy, nháy mắt trở nên yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người lúc này đều nhìn Lạc Vô Thư với ánh mắt không thể tin được. Nếu không phải vừa chứng kiến thực lực của tên yêu nghiệt Lạc Vô Thư, bọn họ nhất định sẽ thấy đây là một thằng ngu, vừa ngu lại vừa điên.
Quyết chiến sinh tử cùng trưởng lão chấp pháp? Hắn xứng sao?
‘Lạc huynh?’
Mạc Phàm cùng Yêu Nguyệt lúc này cũng kinh ngạc nhìn Lạc Vô Thư, nhưng Lạc Vô Thư chỉ bình tĩnh gật đầu đáp trả. Ánh mắt hắn tự tin bình thản, không phải do tức giận mà điên cuồng làm liều. Lúc này, hai người họ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại.
‘Lão rùa rụt đầu, sợ sao?’
‘Ba người chúng ta cùng lắm chỉ là khí phủ cảnh sơ kỳ, thế mà ngươi không dám ứng chiến, vậy ngươi dứt khoát đem cái đầu rùa đó cất vào mai đi, đừng có xen vào việc của người khác.’
Hai người lên tiếng mỉa mai cười lạnh. Mà lời khích tướng này, vừa vặn đánh tan sự kiên nhẫn của trưởng lão chấp pháp.
"Ba cái tiểu tử thúi các ngươi, muốn chết sao, ta thành toàn cho các ngươi."
"Nửa tháng sau, các ngươi đến đây, ta thay Thiên Kiếm phái thanh lý môn hộ."
Dịch giả: Mong mọi người có thể comment, đẩy kim phiếu, hoặc bất cứ hình thức nào để cổ vũ tinh thần nhóm dịch ạ!!!