“Tên khốn, thả đệ đệ của ta ra !”
Khâu Thành Cảnh không kiềm được cơn giận dữ, hét lên rất to, khiến mọi người một phen hốt hoảng. Không ai ngờ sự việc sẽ đi đến nước này.
Khâu Thành Cảnh lao thẳng lên Thiên Hình đài, muốn can thiệp vào trận quyết đấu sinh tử giữa hai người dù trái với quy định của Thiên Kiếm phái.
“Trưởng lão chấp pháp, ngài sẽ xử trí kẻ can thiệp vào trận quyết đấu trên Thiên Hình đài như thế nào đây?”
Đôi mắt Lạc Vô Thư nheo lại, nhìn về phía trưởng lão chấp pháp đang đứng bên ngoài Thiên Hình điện, hắn không thèm liếc mắt đến Khâu Thành Cảnh.
“Xin trưởng lão chấp pháp nể mặt, chuyện này ta sẽ tự mình đi báo cáo với Lý sư huynh sau.”
Khâu Thành Cảnh cũng chắp tay, sau đó nói với trưởng lão chấp pháp.
Lời nói của hai người này khiến trưởng lão chấp pháp rơi vào trầm tư. Ông ta đang cân nhắc lợi hại trong chuyện này cùng với địa vị của cả hai người.
Thiên phú của Lạc Vô Thư vốn không có gì để bàn cãi. Không bàn đến thân phận ở rể của hắn, Lạc Vô Thư tuyệt đối không phải là tên phế vật, hơn nữa còn là thiên tài dị bẩm.
Nếu không thì sao hắn có thể điều khiển Thất Sát Kiếm trận bên ngoài Long Môn điện, sau đó chỉ dựa vào tu vi khí phủ sơ kỳ vẫn có thể đánh bại Khâu Thừa Bật, người có tu vi khí phủ hậu kỳ?
“Trưởng lão chấp pháp, chẳng lẽ ông không thể nể mặt Lý sư huynh sao?”
Khâu Thành Cảnh lại lên tiếng, giống như đang uy hϊếp. Trưởng lão chấp pháp đương nhiên biết rõ “Lý sư huynh” mà Khâu Cảnh Thành nhắc đến là ai.
Lý Khôi, cháu trai của giáo chủ.
Lý Khôi không chỉ là đệ tử chân truyền, địa vị vô cùng tôn quý, mà hắn còn tự thành lập một đảng phái riêng …gọi là ‘Uyên’.
Thực lực mạnh mẽ, sâu không thể dò!
Khâu Thành Cảnh là thành viên của ‘Uyên’, đắc tội với hắn đồng nghĩ với đắc tội với ‘Uyên’, điều này sẽ gây ra nhiều phiền toái cho ông ở Thiên Kiếm phái. Cho dù ở đây, ông có quyền hạn cực lớn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một trưởng lão ngoại môn.
Trưởng lão chấp pháp chầm chậm nhắm đôi mắt lại, dường như trong lòng đã có tính toán. Khâu Thành Cảnh thấy vậy, sắc mặt càng trở nên càn rỡ, kiêu ngạo không hề giấu diếm. Hắn biết rõ, trưởng lão chấp pháp đang ngầm cho phép hắn.
“Quỳ xuống, một mạng đổi một mạng!”
Giọng nói của hắn lúc này như đang ẩn chứa thái độ vô cùng kiên quyết. Nếu không phải Khâu Thừa Bật đang nằm trong tay Lạc Vô Thư, hắn cũng lười nói nhảm với tên phế vật đó.
“Hahaha…. Người có thể thắng được ta thì sao chứ? Trước mặt đại ca ta, ngươi vẫn chỉ là một tên ở rể phế vật, chỉ cần hắn muốn thì vẫn có thể gϊếŧ ngươi bằng một tay.”
Đầu Khâu Thừa Bật đang bị Lạc Vô Thư chế ngự, sắc mặt hắn dữ tợn, miệng không ngừng gào thét.
Hắn không hề hay biết tính mạng của mình đang nằm trong ý niệm của Lạc Vô Thư. Bởi vì hắn tin rằng, chỉ cần Lạc Vô Thư không bị điên, chắc chắn hắn sẽ không dám ra tay. Hắn chính là cơ hội duy nhất để Lạc Vô Thư không bị đại ca Khâu Thừa Cảnh sát hại.
“Ồn ào!”
Lạc Vô Thư nhàn nhạt quét mắt, sức mạnh trong tay hắn bắn ra, đánh thẳng vào đầu Khâu Thừa Bật.
“Ngươi…”
Lúc đó ánh mắt Khâu Thừa Bật ngưng trệ, lúc chết cũng vẫn không hiểu vì sao Lạc Vô Thư lại dám xuống tay?
Hắn có thể gánh chịu hậu quả không?
Nhất thời, cả quảng trường dường như đóng băng, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều bị sự điên cuồng của Lạc Vô Thư làm cho giật mình.
Tên tiểu tử này hành sự không thèm quan tâm đến hậu quả!
Chỉ là, hắn đang định lấy mạng đền mạng sao?
“Ngươi… ngươi khá lắm!”
Gương mặt Khâu Thành Cảnh trở nên dữ tợn, sát ý vô tận tràn ngập trong lòng. Hắn không ngờ Lạc Vô Thư lại dám ra tay.
“Ta không gϊếŧ hắn, lẽ nào ngươi sẽ không động thủ sao?”
Lạc Vô Thư cười mỉa, sau đó phất tay, hất văng Khâu Quang Bật xuống mặt đất, khiến cho Thiên Hình đài rung chuyển mãnh liệt, những người nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi chấn động trong lòng.
Tên tiểu tử này, thật quá bá đạo rồi!
Trước mặt đệ tử nội môn Khâu Thành Cảnh lại dám kiêu ngạo như thế.
“Chắc chắn sẽ ra tay, nhưng có lẽ kết cục của ngươi sẽ đỡ thảm hơn một chút.”
Khâu Thành Cảnh mặt mày dữ tợn, hắn vừa dứt lời, thân ảnh liền biến mất khỏi chỗ cũ, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lạc Vô Thư, đấm ra một quyền.
Ầm !
Không khí xung quanh nổ vang trời, uy lực của một quyền này dường như có thể khai sơn phá thạch, khiến người xem cảm thấy khϊếp đảm.
(*) khai sơn phá thạch: đập đá phá núi
Lạc Vô Thư hít sâu một ngụm, áp chế áp lực trong lòng xuống. Hắn vội càng lùi lại, bàn tay nắm chặt, chuyển hoá linh khí thành trường kiếm, tỏa ra khí thế sắc bén.
Keng keng !
Âm thanh của trường kiếm vang lên, bầu trời bỗng dưng xuất hiện vô số đạo kiếm ảnh, giống như một bức màn bằng kiếm.
(*) kiếm ảnh: bóng dáng của thanh kiếm
“Keng keng keng…”
Âm thanh chói tai vang lên, dưới uy lực đáng sợ của nắm đấm, từng đạo kiếm ảnh lần lượt bị tách ra, sau đó nhanh chóng bị huỷ diệt.
Sắc mặt Lạc Vô Thư vẫn như cũ, nhưng động tác múa trường kiếm bắt đầu tăng tốc.
Răng rắc!
Chợt có tiếng nứt vỡ vang lên, trên trường kiếm do linh khí biến thành bỗng xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan ra, biến thanh kiếm thành từng mảnh nhỏ.
Từng quyền Âm Hồn Bất Tán của Khâu Thành Cảnh liên tục giáng xuống, giống như ung nhọt trong xương, khiến Lạc Vô Thư vội vàng tránh né.
Bùm !
Một tiếng động trầm thấp vang lên, Lạc Vô Thư bị hất văng ra, đáp xuống trên Thiên Hình đài. Khóe miệng Lạc Vô Thư xuất hiện vết máu mờ nhạt, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng bị hắn cố sức kìm lại. Thần sắc hắn tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia bối rối.
Tu vi của Khâu Thành Cảnh không chỉ là ngự khí cảnh, mà còn ngự khí cảnh trung kỳ, so với thực lực hiện tại của Lạc Vô Thư thì cách một đoạn rất xa.
Khâu Thành Cảnh lạnh lùng nhìn Lạc Vô Thư với thái độ khinh thường.
“Ngươi đừng hòng chống cự!”
Hắn vừa nói, vừa vung một quyền về phía Lạc Vô Thư.
“Đường đường là đệ tử nội môn, lại ra ngoại môn diễu võ dương oai, bản lĩnh quá nhỉ.”
Lúc này, Mạc Phàm nhảy lên Thiên Hình đài, muốn thay Lạc Vô Thư đỡ một quyền này.
Bùm!
Không ngoài dự tính, cơ thể hơn hai trăm cân của Mạc Phàm bay ngược ra ngoài, đập mạnh lên trên Thiên Hình đài, khiến cho Thiên Hình đài rung lắc dữ dội, từ trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Dù sao thì Mạc Phàm cũng chỉ mới khai mở khí phủ sơ kì, cho dù khả năng chịu đòn của hắn rất tốt, nhưng cũng không thể đỡ nổi cú đấm của của người có tu vi ngự khí cảnh trung kì.
“Mạc Phàm, không liên quan đến ngươi.”
Lạc Vô Thư hét lên, sau đó hắn thấy tên mập nhếch mép nói:
“Ta cũng không muốn liên quan đâu, nhưng ta càng không muốn khoanh tay đứng nhìn ngươi chết mà không giúp, muốn trách thì trách tên khốn này quá độc ác!”
Nói xong, Mạc Phàm chật vật bò dậy, đi đến trước mặt Lạc Vô Thư, tiếp tục đối đầu với Khâu Thành Cảnh. Cơ thể mập mạp của Mạc Phàm như muốn thay Lạc Vô Thư chống đỡ khoảng trời này.
“Tên mập!”
“Không sao, ta có thể chống đỡ!”
Mạc Phàm quay đầu lại, toét miệng nở nụ cười ẩn chứa ý tứ bi tráng.
“Ha ha ha, đáng thương thay tình cảm huynh đệ bọn kiến hôi các ngươi. Mua một tặng một sao? Ta thành toàn các ngươi.”
Luồng linh khí mạnh mẽ tràn ngập khắp cơ thể Khâu Thành Cảnh, hắn vững vàng đi từng bước về phía hai người họ.
“Trưởng lão chấp pháp, ngươi chủ trì công đạo như vậy sao? Ngươi như vậy có xứng với chức danh trưởng lão này không?”
Chính ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ bên dưới, sau đó một thân ảnh tuấn mỹ cũng bay lên Thiên Hình đài, chính là Yêu Nguyệt !
Hắn là một trong ba người vượt qua bài khảo hạch lần trước, gia nhập Thiên Kiếm phái cùng với hai người Mạc Phàm và Lạc Vô Thư. Lúc này, hắn hình như cũng đánh mất đi sự lý trí thường ngày, khẳng khái đứng về phía Lạc Vô Thư và Mạc Phàm.
Trưởng lão chấp pháp nhìn thoáng qua ba người họ, lại lập tức nhắm nghiền đôi mắt lại, thờ ơ như cũ.
Mà tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ba đệ tử mới nhập môn đang đối đầu với đệ tử nội môn Khâu Thành Cảnh trên Thiên Hình đài.