Chương 20: Quyết chiến trên Thiên Hình đài!

Một bóng người hùng hổ đi ra từ trong tiểu viện, nhưng nhanh chóng bị ngọn lửa làm cho choáng váng, vội vàng dập lửa.

Một lát sau, hắn mới quay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Vô Thư, khóe miệng hiện lên vẻ dữ tợn.

"Thằng khốn, ai cho ngươi lá gan này?"

Lạc Vô Thư cũng lạnh lùng nhìn thẳng Khâu Thừa Bật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương, nhưng đã định người này là kẻ thù không đội trời chung.

"Ta cũng muốn hỏi ngươi, dám đốt tiểu viện của ta, ai đưa cho ngươi gan chó đó vậy?"

"Chỉ là tiểu viện thôi mà!"

Khuôn mặt dữ tợn của Khâu Thừa Bật tràn đầy vẻ khinh thường

"Nếu là ở thành An Thiền, ngay cả phần mộ tổ tiên của ngươi, lão tử cũng đốt."

"Xem ra là do Tạ Hiểu Yên!"

Ánh mắt của Lạc Vô Thư càng ngày càng lạnh, nữ nhân này nghe thấy hắn tiến vào Thiên Kiếm phái nên cảm thấy sợ hãi hay sao?

"Yên tâm, ngươi sẽ không phải thất vọng…"

"Quỳ xuống đi!"

Khâu Thừa Bật bỗng nhiên mở miệng nói.

Hắn ta chắp tay sau lưng, từng bước một đi về phía Lạc Vô Thư.

"Năm ngày trước, ngươi còn chưa mở ra khí phủ, chỉ là một tên phế vật có tu vi mạch cảnh thôi. Cho dù bây giờ ngươi có khai mở khí phủ, thì cũng chỉ là khí phủ cảnh sơ kỳ. Trong mắt ta, ngươi không khác gì một con sâu cả."

"Mau quỳ xuống chui qua háng ta, ta còn có thể ra tay nhẹ một chút."

"Không chui thì sao?"

Lạc Vô Thư nói.

"Ngươi cho là ngươi có lựa chọn?"

Ánh mắt của Khâu Thừa Bật lạnh lẽo.

"Vậy chờ sau khi ta phế ngươi, để cho ngươi chui dưới háng từng đệ tử ngoại môn một lần."

Khâu Thừa Bật dường như nghĩ ra điều gì, bỗng nhiên nói:

"Đương nhiên, ta còn có thể cho ngươi một lựa chọn khác, theo ta lên Thiên Hình đài, chấm dứt ân oán."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người biến đổi ngay lập tức. Thiên Kiếm phái bình thường sẽ không can thiệp vào cuộc tranh đấu bình thường giữa các đệ tử, chỉ cần không ai chết thì đều được phép.

Cho dù có bị phế, thì cũng vì tu vi kém cỏi, không trách được người khác.

Nhưng khi thù hận giữa các đệ tử đến mức không đội trời chung, thì hai bên có thể lên Thiên Hình đài quyết đấu sinh tử.

Nghe thấy lời nói của Khâu Thừa Bật, trên khuôn mặt của Lạc Vô Thư bỗng nhiên lộ ra nụ cười châm chọc, hắn nghĩ hắn có thể thắng được mình sao?

"Không được!"

Mạc Phàm mở miệng nói.

"Tuy rằng tên tiện nhân này đáng ghét, nhưng hắn ta thật sự có tu vi cảnh giới khí phủ hậu kỳ, thực lực khá mạnh."

"So với hắn ta, những người tu vi cảnh giới khí phủ trung kỳ chẳng qua chỉ là mấy con tép riêu mà thôi."

"Như thế nào, sợ rồi sao?"

Khâu Thừa Bật cười lạnh châm chọc.

"Vậy thì thành thành thật thật chui qua háng lão tử đi thôi! Nếu không, ta sẽ cho ngươi trải nghiệm sự nhục nhã còn thống khổ hơn cái chết."

"Được!"

Lúc này, Lạc Vô Thư cũng nở nụ cười, hắn vốn muốn mặc kệ quy định của Thiên Kiếm phái, trực tiếp gϊếŧ chết Khâu Thừa Bật ngay tại chỗ, nhưng nếu có thể gϊếŧ hắn ta đường đường chính chính, đi một chuyến lên Thiên Hình đài thì có làm sao?

"Sao ngươi lại…"

Mạc Phàm còn muốn nói thêm, bị Lạc Vô Thư trực tiếp cắt ngang.

"Yên tâm đi! Khí phủ hậu kỳ thôi mà!"

Khuôn mặt âm lãnh của Khâu Thừa Bật lộ ra nụ cười tràn đầy châm chọc, mở miệng nói với một người khác:

"Ha ha ha…Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, nhưng ngươi nên biết, những con nghé dám khiêu chiến sư tử hổ báo, rốt cuộc đều không có kết cục tốt."

"Mau đi nội viện mời ca ca của ta đến xem cuộc chiến, để cho hắn nhìn xem ta giúp hắn giải quyết tên ở rể phế vật này như thế nào."

Nhìn thấy Lạc Vô Thư đáp ứng, ngay lập tức đã có tiếng bàn tán thì thầm truyền ra.

"Người kia quá tự tin hay sao?"

"Phép khích tướng nông cạn như thế lại có thể khiến hắn mất lý trí."

"Ai cho hắn dũng khí đi cùng Khâu Thừa Bật lên Thiên Hình đài, muốn chết cũng không cần phải như vậy chứ?"

Đám người tiếp tục bàn tán xôn xao, nhưng âm lượng lúc này nhỏ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, cảnh tượng tàn nhẫn vừa rồi vẫn khiến một số người cảm thấy kinh sợ, không dám tùy ý lớn tiếng cười nhạo nữa.





Tin tức hai người quyết chiến trên Thiên Hình đài lan truyền bên trong ngoại môn giống như gió lốc.

Trong chốc lát, rất nhiều người tập trung về phía Thiên Hình đài. Tất cả bọn họ đều bị ấn tượng bởi sự cuồng ngạo của Lạc Vô Thư. Tên này chỉ vừa mới gia nhập Thiên Kiếm Tông, nhưng không hề khiêm tốn một chút nào.

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng, ngoại môn không còn một ai hay sao?

Bên ngoài Thiên Hình điện có một quảng trường rất lớn.

Lúc này, phía trên quảng trường đã có vô số người tập trung lại, trò chuyện huyên náo. Tầm mắt của bọn họ đều đổ dồn về võ đài rất lớn ở giữa quảng trường kia, nói cách khác, chính là hai thân ảnh ở trên đó.

Lạc Vô Thư và Khâu Thừa Bật.

Một người là đệ tử vừa nhập môn mới được năm ngày, một người là đệ tử ngoại môn nổi tiếng, thực lực của hắn xếp trong hai mươi người đứng đầu.

Theo mọi người thấy, trận quyết đấu sinh tử này dường như cũng không quá hấp dẫn.

Dù sao, nơi này cũng không phải là bên ngoài Long Môn điện, càng không có Thất Sát Kiếm trận có thể cho Lạc Vô Thư mượn dùng. Không có ngoại lực, hắn ở trước mặt Khâu Thừa Bật có khác gì một con kiến đâu?

"Mời trưởng lão chấp pháp đi ra làm chứng!"

Một giọng nói to rõ truyền ra, ngay lập tức, ánh mắt của vô số người nhìn lại, vẻ mặt kích động. Đó là đại ca ruột của Khâu Thừa Bật, Khâu Thành Cảnh.

Đến từ nội môn!

Ngay cả Lạc Vô Thư lúc này cũng nhìn sang.

Bởi vì, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên cạnh Khâu Thành Cảnh, Tạ Hiểu Yên. Sau khi tiến vào Thiên Kiếm phái, dung mạo khí chất của nàng ta dường như trở nên xuất chúng hơn so với lúc trước, nhưng lúc này, Lạc Vô Thư chỉ cảm thấy... Ghê tởm!

Hắn muốn nôn!

"Ngươi tới làm cái gì?"

Lạc Vô Thư bỗng nhiên mở miệng.

"Tiễn ngươi trở về!"

Tạ Hiểu Yên lạnh nhạt nói.

"Tiễn ta trở về? Hiện tại ngươi có lòng tốt như vậy hay sao?"

"Ha ha ha... Ngươi không cần hiểu lầm!"

Khâu Thành Cảnh ở bên cạnh Tạ Hiểu Yên, mở miệng cười to, nói:

"Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng từng là con rể Tạ gia, cũng không nên chết ở Thiên Kiếm phái như vậy."

"Cho nên, Hiểu Yên sẽ cho người khác mang thi thể của ngươi về thành An Thiền, tránh làm vấy bẩn thánh địa Thiên Kiếm phái."

"Hiểu Yên, nàng nói có phải không?"

Khâu Thành Cảnh vô cùng dịu dàng nhìn về phía nàng ta, chỉ thấy nàng ta gật đầu thật mạnh.

"Ừm!"

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngay lập tức có vô số người nhìn về phía Lạc Vô Thư với ánh mắt thương hại.

Đây quả thực là sỉ nhục của nam nhân!

"Hương vị nữ nhân mà ta chơi chán có được không?"

Lạc Vô Thư cười khinh thường, khuôn mặt lộ vẻ châm chọc.

"Có cảm thấy yết hầu của nàng rất sâu hay không?"

"..."

Đối tượng thương hại của mọi người đột nhiên thay đổi, Khâu Thành Cảnh gặp trúng một nữ nhân dâʍ đãиɠ rồi sao?

Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng âm trầm, khó coi đến cực điểm. Hắn đương nhiên không biết yết hầu của Tạ Hiểu Yên có sâu hay không, ở trước mặt hắn, Tạ Hiểu Yên vẫn luôn giữ dáng vẻ băng thanh ngọc khiết. Chẳng lẽ nàng ta chỉ đang giả bộ trong sáng hay sao?

Nghĩ vậy, nắm tay của hắn ta bất giác nắm chặt lại, phát ra tiếng kêu răng rắc. Sắc mặc của Tạ Hiểu Yên cũng trở nên khó coi.

"Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, một tên ở rể phế vật mà thôi, ngay cả tay của ta cũng chưa từng nắm qua, làm sao có thể biết yết hầu của ta sâu đến mức nào."

Lạc Vô Thư thản nhiên nói, như thể lời này chỉ là gió thoảng qua.

"Ngươi không biết à?"

"Không phải ngươi cũng chưa từng nắm tay nàng đấy chứ?"

Câu nói này giống như chọc vào vết sẹo của Khâu Thành Cảnh, khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên âm hàn, khó coi đến cực điểm một lần nữa.

"Tên ở rể phế vật kia, ngươi vẫn nên nghĩ làm sao có thể giữ được mạng sống ở trong tay lão tử đi?"

"Có lẽ lúc này ngươi nên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây."

Khâu Thừa Bật mở miệng quát lớn, sát ý trên người bộc phát ra không hề che dấu một chút nào.

Mà giờ phút này, trưởng lão chấp pháp cũng đi ra khỏi Chấp Pháp Điện, quan sát Thiên Hình đài.

Lúc này, trận chiến dường như sắp bắt đầu, không khí vô cùng căng thẳng.