Chương 5: cậu ba cưỡng ép ngươi?

Sau khi hoan ái đủ, cậu bế cô vào giường của mình cho cô ngủ. Mình thì đi ra ngoài, rạng rỡ kiếm chút gì đó cho cô ăn, phòng trừ lúc tỉnh dậy cô đói.

...

Đàn Toạ mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được toàn bộ cơ thể đều đau mỏi đến mức cô nghĩ mình vừa bị đánh chứ.

Nhìn căn phòng to rộng, sạch sẽ, Đàn Toạ hiểu được mình đang ở phòng của cậu ba. Cứ tưởng sau khi thoả mãn bản thân xong, cậu sẽ vứt mình ở đó luôn chứ. Có lẽ qua lần này cậu sẽ bỏ mặc, vì cô chỉ là kẻ ăn người ở mà thôi.

Một trận tủi thân ào tới, mắt cô đỏ hoe rơi lệ, tại sao mình lại phải chịu những thứ này chứ. Bộ đồ lúc tắm còn ở ngoài, cô cũng không thể cởi trần đi về được vì trời còn sáng, nhìn bản thân toàn là vết đỏ hồng, Đàn Toạ hoảng sợ, cũng không biết nên làm gì.

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Cô ngẩng đầu nhìn ra.

-Cậu...cậu hai...

Nhìn thấy cậu hai đang nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của mình cô xấu hổ khép chân lại. Bởi vì cô đang ngồi ôm đầu gối, hoa huyệt cứ thế phô bày ra trước mặt của cậu hai.

-Cậu ba đâu?

Giống như không để ý, cậu hai bước tới trước giường, cười như bình thường.

-Em...em không biết...

Tại sao giường này lại không có chăn?

Phát điên mất thôi!!!

-Đây là lần đầu tiên cậu ba chơi một nữ nhân đến thân thể toàn dấu vết thế này. À, hình như đây cũng là lần đầu tiên của cậu ba mà.

Đàn Toạ sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp rưng rưng.

-Sao lại có bộ dáng uất ức thế này? Không lẽ, cậu ba cưỡng ép ngươi?

Cánh cửa một lần nữa được mở ra, cậu Đoàn thấy bảo bối của mình bị cậu Đinh dọa tới sắp khóc, nhanh chóng đặt đồ ăn lên bàn, chạy tới ôm lấy bảo bối đặt lên đùi mình yêu thương hôn lên trán cô. Sau đó, trợn mắt nhìn anh hai mình.

-Anh, không được doạ bảo bối của em!

Nhìn em trai mình ra sức che chở nữ nhi trong lòng, một cổ ghét bỏ dâng lên. Xoay người bỏ đi.

Đúng là, nữ nhân tâm địa xấu xa! (Chị Toạ có hϊếp anh chưa mà cà khịa người ta hả anh Đinh? ^^)

Sau khi cậu hai đi, Đàn Toạ mới thở phào nhẹ nhõm phần nào.

Cảm nhận được bảo bối trong lòng đã thả lỏng đi, cậu Đoàn mới yêu chiều hôn lên má cô.

-Cậu có mang cháo thịt và nước cho em đây. À còn có thuốc để giảm sưng hoa huyệt cho em nữa.

Nghe tới đó, Đàn Toạ xấu hổ đến muốn độn thổ, chui đầu vào lòng của cậu ba.

Cậu ba bế Đàn Toạ đến bàn, để Đàn Toạ ngồi lên đùi mình, bản thân thì ngồi lên ghế.

Múc một muỗng cháo thổi. Thế nhưng không đút cho cô mà ngược lại đêm cháo cho vào miệng cậu, cô hơi hụt hẫng, xị mặt quay đi chỗ khác.

Nhìn bảo bối đang giận dỗi, cậu cười một tiếng, đưa miệng mình lại gần miệng cô, tách môi cô ra, đem toàn bộ số cháo cho vào, còn đu đưa lưỡi cô vài cái mới dừng lại.

-Cậu, cậu...chơi xấu...

Đàn Toạ chu môi ủy khuất.

Một bữa ăn cứ thế trôi qua, truyền miệng từ cháo tới nước.

Đến khi cậu bế cô lại giường, cầm lọ thuốc có chất lỏng đặc dính.

Cô khép chân lại, không muốn thoa.

-Không thoa có được không cậu?

Cậu ba lắc đầu, thuốc này có hiểu quả rất cao.

-Thuốc này có công dụng tránh có bầu, em muốn mang hài nhi của cậu sao?

Nghe tới mang bầu, cô mới thoả hiệp mở chân ra.