Chương 4: dùng miệng

Đàn Toạ bủn rủn ôm lấy cổ của cậu ba, ngửa đầu rên.

-Cậu, cậu...em chịu không nổi mất, cậu...

Cậu ba cắn lên đầṳ ѵú một cái, tuột quần xuống, đêm côn ŧᏂịŧ ma sát hạ thân của cô

-Cậu, em...muốn cậu cắm vào...đi mà cậu...

Cậu Đoàn dường như không có ý chiều theo cô. Đàn Toạ dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu, cúi đầu xuống hôn lên môi cậu, dùng lưỡi liếʍ môi cậu, nhưng mà, sao cậu lại không mở miệng ra?

Cô gấp đến độ phát khóc. Liên tục đem hoa huyệt cọ cọ côn ŧᏂịŧ to lớn của cậu ba. Đàn Toạ không ngừng hôn cậu, đến khi cậu chịu mở miệng, miệng lưỡi triền miên, sợi chỉ bạc cứ thế chảy xuống cổ hai người.

Hôn xong, cậu ba mới toại nguyện đêm côn ŧᏂịŧ từ từ đi vào hoa huyệt. Là lần đầu nên rất đau. Cô đau đến cắn môi, khóc đến ửng đỏ mặt. Cậu ba thấy mà xót xa, không cho cô cắn môi làm mình bị thương, cậu đưa môi mình hôn lấy đôi môi đang cắn tới sắp bật máu kia.

Dòng máu chứng minh lần đầu của Đàn Toạ bao lấy côn ŧᏂịŧ của cậu ba. Cậu như có sức lực hơn, nhưng sợ lắm đâu bảo bối nhỏ đang khóc trong lòng mình, nên chỉ nhẹ nhàng chuyển động.

Qua một lúc, cô mới thoát khỏi cái đau của lần đầu, hoàn toàn chìm trong sung sướиɠ.

-A... sướиɠ quá...cậu, cậu nhanh lên...

-Tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ!

Cậu Đoàn cười sủng nịch nhìn Đàn Toạ đang chu môi, một lần nữa hôn lên đôi môi của cô.

Chết tiệt, càng hôn càng muốn chơi cô đến không cần đạo lý gì!

Cậu thả cô xuống, xoay người cô lại, cô hơi khom người xuống tựa lấy cây, cậu cúi người hôn lên lưng của Đàn Toạ.

Một lúc lại, đêm cô lật lại, giơ một chân của cô đặt ngang hông.

Một lúc lại chuyển tư thế, lại chuyển...

Đến lúc nắng tắt dần, cậu mới gầm lên bắn toàn bộ số tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa huyệt của Đàn Toạ.

Cậu đặt cô ngồi xuống, lại nhìn côn ŧᏂịŧ không có dấu hiệu hạ nhiệt của mình. Đáng thương cúi xuống, hôn lên cổ cô thì thầm.

-Liếʍ côn ŧᏂịŧ cho cậu nhé?!

Làm nãy giờ khiến cô không còn sức nữa rồi, thế nhưng, cái thứ đang chĩa trước mặt cô vẫn cứ cao ngạo như vậy. Nhìn xuống hoa huyệt đáng thương bị làm tới sưng đỏ còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Uỷ khuất nhìn cậu Đoàn.

Đưa tay lên cầm côn ŧᏂịŧ lên xuống, từ từ dùng miệng liếʍ qυყ đầυ đang rỉ dịch trắng đυ.c.

-Cái miệng này rất tốt, nhanh hơn đi a...

Cậu ba thoải mái rên một tiếng, sau đó dùng tay nắm lấy đầu cô, liên tục nhịp nhàng ra vào liên rục, đến khi cậu gầm một tiếng, một lần nữa đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào cổ họng cô.

-Ngoan, nuốt hết!