Cận Chính ngồi trên ghế dài ở sân vườn, trong tay đang đọc bảng báo cáo kinh tế tài chính, còn Tân Bảo Châu thì ăn không ngồi rồi, cầm nắm một quyển tập tranh vogue mới nhất, để đầu đặt sát ở trên đùi hắn, hai chân giống như chuông gió xanh xa trời lay động theo gió.
Còn không ngừng cầm “bộ sách” của mình giơ lên trước mặt quấy rầy hắn: “Cái này em mua mãi cũng đeo không đẹp? Anh nói kim cương này có mấy cara? Cả ngày em đều rất buồn chán, có lúc nào rảnh đi dạo phố với em không?”
Cô từ nhỏ không được dạy bảo quá nghiêm khắc, cho nên cũng không làm được vẻ tiểu thư khuê các danh giá.
Trước khi kết hôn còn giả bộ tư thái tự cao tự đại, nhưng rốt cuộc sau khi kết hôn không giấu được xương cốt cả người lười nhác.
Lải nhải rất nhiều, còn muốn nắm lấy mé góc của món điểm tâm xốp giòn đặt trên bàn tới ăn, cắn một ngụm, mẩu bánh rơi lả tả khắp người, tướng ăn thật sự không ra gì.
Cận Chính khi ấy cũng giống như hôm nay, từ trước đến nay hắn yêu sạch sẽ, cho nên mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn dùng khăn giấy phủi đi mấy thứ dơ bẩn trên cổ và trước ngực của cô rơi xuống.
Thu dọn cho cô, xong xuôi hắn mới đưa tầm mắt chuyển qua bảng báo cáo trong tay, bàn tay thân mật đặt ở trước ngực của cô, miêu tả dọc theo cặp ngực căng tràn không mặc nội y của cô, trong miệng nhìn như vô tình mà nói một câu: “Thật sự buồn chán, không bằng nuôi thêm một cái miệng.”
“Phòng ngủ phụ được không, thay thế làm phòng cho trẻ con cũng không phải không được.”
Mọi người đều là mơ việc đã qua, biết rõ là mơ, nhưng tiềm thức trong mơ lại không tự chủ được mà bị lôi kéo.
Thật giống như là linh hồn vượt khỏi thân thể, đang xem nhân sinh của mình vui buồn tan hợp.
Trước kia Cận Chính có nói qua những lời này ư?
Tân Bảo Châu không nhớ rõ, nhưng tình cảnh này cô tin chắc thật sự đã từng xuất hiện.
Ngày xưa cho rằng Cận Chính vẫn luôn giống với cô, cho nên mới nhiều lần đều chuẩn bị tốt biện pháp an toàn, cũng không bàn tới những lúc: Hôm nay kỳ an toàn của em chúng ta không cần dùng bao, hoặc là nói dối kiểu anh sẽ bắn ở bên ngoài các thứ.
Cho đến sau khi hai người sụp đổ, thì cô đều châm chọc mà nghĩ: Lấy thân phận của hai người bọn họ, căn bản là Cận Chính không có khả năng muốn có con với cô, còn tưởng rằng là hắn quan tâm tới mình tuổi còn nhỏ lại ham chơi, thật ra hoàn toàn chỉ là suy tưởng của chính mình.
Tân Bảo Châu ở trong mơ cũng rất muốn mở miệng hỏi có phải hắn nghiêm túc hay không, hoặc là, cô lại muốn trả lời tốt quá vậy về sau anh không cần dùng bao, có thể nhìn ra kẻ hở lời nói dối sụp đổ từ trên mặt hắn hay không.
Nhưng đây là mơ, Tân Bảo Châu không kiểm soát được, không hề nghĩ ngợi, cô liền “xôn xao” lật đổ quyển tạp chí trong tay, nghĩ lời thoại của chính mình thuận miệng trách cứ một câu: “Ấy, em mới không cần, đàn ông các anh đều không biết, sinh con đau lắm đó, như vừa bị bẻ sườn bên vừa căng tức ngực. Nghe mẹ em kể, lúc sinh em ra chín cân tám lượng, thiếu chút nữa đem xương chậu của bà căng vỡ. Anh thật sự yêu em, vậy thì không được bức bách em.”
“Đợi cho đến một ngày không còn tình cảm, không cần anh phải nói, tự nhiên em sẽ ngoan ngoãn sinh một bé trai buộc túi tiền của anh lại.”
Cô nói thật thoải mái, hoàn toàn vô ý.
Mà dứt lời, vốn dĩ cái tay đặt ở trước ngực của cô cùng cô thân mật kia, như là bị vật bén nhọn nào đâm vào, rất nhanh được Cận Chính thu về bên cạnh người.
Hồi ức rung động, trong não giống như bị sét đánh bành trướng đau nhức co rút lại.
Tân Bảo Châu miệng đắng lưỡi khô, còn buồn ngủ từ trên giường bò dậy tìm nước uống.
Vẫn là gian phòng này, nhưng ngoài cửa sổ đã một mảnh đen như mực, trên sân vườn bóng tối vây quanh, nhìn không ra là hoa cỏ ghế dài hay là đơn thuần trống trải. Trong phòng khách Cận Chính không bật đèn, đang ngồi ở trên sô pha đeo tai nghe, nhìn dáng vẻ chắc là cùng đồng nghiệp trái múi giờ họp qua video.
Đúng là nói được tiếng Anh, nhưng mà Tân Bảo Châu nghe không hiểu những cái thuật ngữ chuyên môn đó.
Đều là du học như nhau, nhưng cô và hắn đi hình như không phải cùng một thế giới.
Hoặc là nói, bọn họ tựa như ánh trăng và ngôi sao treo trên bầu trời, xuất hiện ở một mảnh trời cao, cũng không chứng tỏ cùng thuộc một dải ngân hà.
Nhìn như rất gần, thật ra vô cùng xa.
Tân Bảo Châu đi chân trần đạp lên trên sàn nhà gỗ, trên vầng trán trắng trẻo đều là lớp lớp mồ hôi nóng, ánh mắt Cận Chính lướt qua cô không có phản ứng đặt biệt gì, chỉ nâng ngón tay lên chỉ vào bàn ăn.
Cô theo phía đó đi qua, chỉ có laptop ngược sáng tối tăm, nơi đó có một cái bình đá găm cây gậy như ý Ba Tư, rất tinh xảo, ánh trăng chiếu vào, hoa văn cái chùy thủy tinh ở mặt bàn chiết xạ một tia quang ảnh ve vuốt như ảo như mộng.
Cảnh tượng được cẩn thận săn sóc này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức Tân Bảo Châu cũng không hề phòng bị, còn tưởng rằng đang mơ từ một đoạn ký ức lại không tiếp tục mà nhảy đến một đoạn suy tưởng khác.
Quỷ đánh tường giày vò cô, thật sự đáng ghét.
Trà lạnh lướt qua cổ họng xoa dịu tinh thần, khô nóng Tân Bảo Châu trên người xua tan không ít.
Nhưng trong lòng hoang vắng, chỉ có đột nhiên bàng hoàng xúc động.
Cận Chính bên này mới vừa cắt đứt video, cô đã rất tự nhiên mà dựa qua, đây là Cận Chính trong mơ, nên cô không cần gò bó chính mình.
Cô và hắn chính là vợ chồng, vẫn là cái loại vợ chồng không có bắt đầu cũng không có lối thoát.
Nhón chân từ phía sau sô pha ôm lấy cổ hắn, thân mật cọ xát hai cái, cánh môi mềm mại dán vào vành tai của hắn, Tân Bảo Châu nhẹ nhàng thổi một hơi: “Phòng ngủ phụ thật sự muốn thay thế làm phòng cho trẻ con sao, thích có con tại sao lại không thể nói nhiều thêm mấy lần?”
Nếu lúc trước hắn nói nhiều thêm mấy lần, có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý, nếu như cô thật sự sớm sinh một đứa bé, có phải hắn sẽ đối với bọn cô có thêm một chút ràng buộc hay không, sẽ có thể có biện pháp khác giải quyết sự tình đó hay không?