Chương 45: Nam hay nữ đều hiểu chuyện tình đậm gió trăng

Sàn nhà màu hạch đào, đồ dùng trong nhà màu xanh đen, cộng thêm bức màn màu xanh lá đậm làm nên cách trang trí màu đơn giản.

Thiên Tỉ cao cấp một trăm sáu mươi tầng đều là tầng lớn chính là nơi ở tại bến tàu của Cận Chính khi còn độc thân, không phải phòng tân hôn của bọn họ, phương tiện này có ích để hắn ra ngoài đi làm việc, cho nên nơi này cũng chính là nơi sau khi kết hôn ở kiếp trước Tân Bảo Châu đóng quân cứ điểm dài hạn.

Lại lần nữa đặt chân lên khung cảnh không gian yên tĩnh này, đôi mắt của Tân Bảo Châu hơi hơi lướt qua đồ vật bốn phía, không nhịn được phải cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Diện tích phòng khách không nhỏ, nhà ăn và phòng bếp hợp lại với nhau, càng khó có thể đáng ngưỡng mộ là, tuy rằng không phải là vườn hoa căn nhà kiểu Tây hay biệt thự đơn lập, nhưng trên đỉnh tầng còn có một khoảng tầm nhìn sân phơi riêng tư rộng rãi.

Cửa đóng màu đen cuối cùng là phòng sách của Cận Chính, bên trái là phòng ngủ chính, phía bên phải là phòng dành cho khách.

Cô nhớ rõ, ở năm thứ hai sau khi kết hôn, phòng sách bị cô đanh đá chiếm đoạt, bởi vì phòng ngủ phụ để quần áo không đủ dùng, nên dứt khoát đem phòng sách đập thông qua với nhau, thiết kế xong có thể so sánh với quầy chuyên kinh doanh hàng xa xỉ quần áo nón mũ ở giữa bày ra châu báu.

Mà bọn họ từ sau năm thứ hai tình cảm được hâm nóng lên, hiếm thấy có cãi nhau, phòng ngủ phụ thì cũng để đó không dùng, vẫn đều thật sự không có ai ngủ qua.

Cận Chính thỉnh thoảng cần phải ở nhà làm công việc, cũng chỉ có thể làm tổ ở sô pha trong phòng khách.

Thủy tinh trong suốt trên bàn trà, trong khi bàn nhỏ bấy giờ bày đầy đồ khô khan cùng với bút ghi chép và laptop, còn có không ít hồ sơ, phần lớn thời gian cũng không hề kiêng dè cô, trực tiếp mở cuộc hội nghị với người ta ở trong không gian như vậy.

Khi đó trong miệng bọn họ thường xuyên xuất hiện mấy từ đang thịnh hành, đáng tiếc Tân Bảo Châu hoàn toàn không có hứng thú ngồi nghe phát biểu.

Sau khi Tân gia suy tàn, oán hận của Tân Bảo Châu đặt trên Cận Chính, dưới cơn tức giận mang theo đồ đạc của mình dọn ra ngoài, mãi cho đến khi chết cũng không trở về lại liếc mắt nhìn qua một lần.

Bây giờ lại lần nữa quay về không gian quen thuộc này, cô bỗng nhiên có hơi tò mò: Lúc cô đi rồi, Cận Chính cũng cũng không thay đổi chỗ ở tại bến tàu, mà còn ở riêng như kia hơn nửa năm, cuối cùng thì tại sao hắn chỉ cư trú tại nơi này?

Có thể đã lau sạch tất cả dấu vết còn sót lại của cô, đem kiểu dáng nhà sắp xếp lại y như cũ một lần nữa hay không?

Hoặc là sẽ chán ghét mà tìm tới công ty hỗ trợ việc nhà, dùng thuốc khử trùng đem nơi này chà quét mãnh liệt ba ngày ba đêm?

Diễn trò mà thôi, dù sao vẫn không còn người nào ở để tiếp tục nhìn.

Trước mắt Cận Chính không cần diễn trò quả thật không biểu hiện ra đặc biệt hứng thú gì đối với cô, dẫn cô cả người đầy mùi hôi vào phòng ngủ phụ, sau khi dặn dò tủ lạnh trong phòng bếp có nước, thì kéo kéo cà vạt quay trở về phòng sách của mình.

Lão già này căn bản không dự định nấu nước cho cô, còn nói cái gì mà mời cô uống trà!

Lười so đo với hắn, Tân Bảo Châu lòng bi ai mà đóng cửa, mở phòng tắm vòi hoa sen của phòng ngủ phụ ra, cởϊ qυầи áo ném từng cái ở sọt đồ dơ trong góc.

Sương mù mờ mịt chậm rãi dâng lên xung quanh cơ thể trần trụi của cô, dòng nước ấm áp từ sợi tóc thấm vào từng lỗ chân lông.

Chủ yếu là khí nóng bốc hơi lên, ngay cả rượu cồn cũng bị hâm nóng lại khiến cho thần kinh mệt mỏi.

Mỗi thứ đồ vật bày ra trong phòng tắm Tân Bảo Châu đều rất quen thuộc, đến nỗi sau khi tắm gội xong xốc mặt kính tủ ngầm lên, cô còn lục lọi được một cái áo choàng tắm dài hoàn toàn mới mặc vào.

Sau khi tắm nước ấm tốt nhất đi ngủ, hơn nữa vẫn còn đang trong tình trạng say rượu, tiến vào cắm đầu ngã xuống chiếc giường mềm mại, điều hòa cũng không kịp bật, Tân Bảo Châu liền khép chặt mắt lại.

Đã từng yêu nhau tha thiết, nam hay nữ đều hiểu chuyện tình đậm gió trăng.

Đó là một loại lực hấp dẫn rất nguyên thủy, không nhịn được cười, không nhịn được ầm ĩ, cũng không nhịn được dốc hết sức lực cùng với đối phương gần gũi lưu luyến.

Trên cuộc đời sau khi kết hôn năm thứ hai, cảm tình của Cận Chính và Tân Bảo Châu cũng xem như tốt đẹp đến cực hạn.

Khi đó Cận Chính thật sự bằng lòng chăm sóc cho cô, ngày nghỉ ngơi khó có được cũng sẽ tự mình xuống bếp, đến nỗi việc nhà rườm rà đều không cần phiền hà giúp việc, cho bảo mẫu nghỉ ngơi để riêng thế giới của hai người.

Trái cây phải gọt vỏ ra từng vòng một, rồi cắt thành từng khối lớn nhỏ cho vào miệng Tân Bảo Châu.

Cà phê, pha trà càng không cần phải nói, đều là hắn bằng lòng làm cho cô yêu thích.

Cho Tân Bảo Châu ăn no xong, lại ở trong phòng bếp hoặc phòng khách, bản thân tự ăn no.

Sau khi thoả mãn, bọn họ cùng tắm rửa, sẽ ở trong sân vườn hoa của phòng sách nghỉ ngơi đón ánh mặt trời sau giờ ngọ.

Có lẽ là hôm nay về lại chốn cũ, Tân Bảo Châu trong mơ cũng đang lêu lổng ở trong ngôi nhà này.

Là ngày nghỉ ngơi bình thường.