Tân Bảo Châu đoán không sai, hôm nay Cận Chính đúng thật là có chính sự, sắp tới sẽ đi đến gặp mặt Chu Cẩn Niên ở vùng lân cận bến tàu.
Người họ Chu này đã hơi có tuổi, xuất thân từ Vân Thành, là kiều bào ở nước ngoài về nước, trong tay nắm giữ số tiền đầu tư đáng kể.
Nghe nói mới đây cố ý thu mua mấy công ty sản xuất phim ở Cảng Thành, qua lại mấy chỗ ngân hàng trung gian nhưng đều cứng nhắc đối với bọn họ không đủ hài lòng, cũng là nghe ngóng thông tin đối chiếu với tin tức thu mua được, mới liên hệ tìm được người giới thiệu trung gian rồi tới Cận Chính.
Trên danh nghĩa đúng là nói như vậy, nhưng Cận Chính hiểu quá rõ, khách hàng loại này ít nhiều cũng có liên quan bối cảnh đen tối, rất có thể tiền mặt cũng có lai lịch không rõ, muốn đem tài sản tẩy trắng, thế thì phương pháp tốt nhất còn không phải là đầu tư bất động sản.
Nhưng dã tâm người này cũng đủ lớn, người bình thường ước chừng mua lâu dài, đầu tư vào thị trường chứng khoán, bằng không thì tìm đầu tin làm pha trộn mô hình ngân sách, nhưng hắn vừa mở miệng, nhất định chỉ đích danh muốn phải độc quyền mấy hiệu buôn lớn duy nhất.
Trong điện thoại trực tiếp hỏi Cận Chính có thể liên hệ đến mấy nhà nước ngoài nhảy vào được hay không, lấy danh nghĩa rót vốn ẩn nấp chia nhau ra thay thế hắn làm việc.
Nói là bàn chuyện làm ăn, nhưng địa điểm lại đặt tại một quán ăn thức uống rộn ràng nhốn nháo ở Lan Quế Phường.
Đối phương lẻ loi một mình, khí trời nóng ẩm, vẫn cứ mặc áo đơn tay dài đen như quạ và quần dài.
Ánh mắt Cận Chính cũng sắc bén, liếc mắt một cái nhìn ngó xuyên qua ánh đèn trắng toát của nhà ăn, phần tay bên dưới vải của đối phương cả hai tay đều chi chít đầy nét hình xăm màu đen, xem chừng, giống như là nghiệp hỏa bừng cháy của địa ngục Vô Gian, cùng một đôi tay của Phật vô vọng khẩn cầu.
Hơn nữa đối phương ở gốc xó xỉnh ăn đồ ăn nóng cũng không đổ mồ hôi, đoán chừng là ngày trước chịu quá tổn thương tranh chấp, không chịu được khí lạnh thổi từ máy điều hòa.
Mới vài giây, trong lòng đã hiểu rõ.
Nhưng hai người cấp dưới ở phía sau lại không lanh lợi như vậy, khi tây trang giày da đi tới, khó tránh khỏi cảm thấy không ăn khớp, hai người còn ở phía sau hắn nhỏ giọng nói thì thầm: “Bàn việc ở chỗ này? Sẽ không dọa chúng ta chứ.”
Cận Chính dẫn đầu ngăn cản lời nói của họ, ngoảnh đầu lại, quả nhiên, chính là bản lĩnh của vị “Chu tổng” này thoáng cái nâng mắt quét qua bọn họ, hai người cấp dưới vừa rồi còn bất mãn mà đã bắt đầu phát run.
Người tới đúng thật là không tốt, một khuôn mặt vừa xuất chúng có tài lại không đứng đắn, đáng sợ nhất là cặp mắt nhợt nhạt đã mang theo nếp nhăn kia, cái loại đã qua chứa gió tanh mưa máu bát phong bất động này, đúng là một nhân vật phải làm việc lớn.
Chỗ tiếp khách như bọn họ đây đều có kiến thức cơ bản, đặc biệt là đối mặt với khách hàng khó đối phó như vậy, càng phải hoàn toàn để tâm vào.
Thật khéo là Chu Cẩn Niên và Cận Chính đều ở Kế Thành sinh sống một khoảng thời gian.
Hơi có một chút vô hình thân thiết.
Hai tiếng đồng hồ trò chuyện suốt, Cận Chính ít nhiều cũng chưa ăn cơm, khói thuốc bay qua lại rất nhiều, nhìn như trò chuyện với nhau rất vui, nhưng chỉ có bản thân biết: bả vai dưới tây trang đã có chút căng chặt và cứng đờ.
Trái lại hai người cấp dưới trái phải, thì càng giống như là mèo thấy chuột, tự hào nghĩ rằng ba tấc không lạn miệng lưỡi ngày xưa đã dần bay xa, đều cũng đông cứng như nhau, chỉ biết thay người ta châm trà thêm canh, giả câm vờ điếc.
Cận Chính từ trước đến nay không có thói quen ra vào mấy chốn vàng thau lẫn lộn thế này, chờ đợi đến khi đối phương kêu dừng lại, cung cung kính kính đưa tiễn khách chủ sổ ra cửa, hắn mới nhéo nhéo ấn chặt mi tâm, tống cổ hai tên cấp dưới bên người về lại phòng làm việc nhìn xem mấy nhà đợi thu mua rồi kiểm kê lại tiền của công ty.
Nếu Chu Cẩn Niên xác định đem chuyện làm ăn giao cho bọn họ,chỉ là xem xét giá trị mai sau chưa vội đến, trước mắt cần phải nắm vững thời gian nghỉ ngơi.
Làm được cái này, tóm lại phải lấy thời gian chơi tiền cờ bạc, thân thể là tiền vốn quan trọng nhất, thật sự không có thời gian rãnh rỗi bàn tới mấy thứ dây dưa thấu tình đạt lý của tình cảm.
Đặc biệt là tiền đối với loại người như thế này mà nói, không chỉ đại biểu cho cái nắm vững tài chính, còn là chấp niệm rất sâu.
Người vừa đi ra khỏi cửa chính nhà ăn thức uống, khí lạnh tiêu tan ngay, thần kinh cũng theo đó mà thư giãn vài phần.