Cận Chính từ trước đến nay trong công việc đều rất đáng tin cậy, đặc biệt là bây giờ hắn coi lịch trình cho đám cưới và quỹ đạo yêu đương là chính sự để làm, vì vậy trong vòng một tuần kể từ khi thỏa thuận bằng lời nói, hắn đã đặc biệt sắp xếp để các tay săn ảnh bí mật chụp ảnh hắn và Tân Bảo Châu ngồi cùng một chiếc xe, và đã chủ động gửi cho các tòa soạn lớn có thể bịa đặt theo ý muốn.
Bây giờ mối quan hệ của họ được đăng trên báo, người dân ở Hồng Kông đều biết rằng Cận Chính và Tân Bảo Châu đang yêu nhau và đám cưới của họ cũng sắp diễn ra.
Đừng nói Từ Mạn Lệ sửng sốt, ngay cả Thái Trân Trân cũng kinh ngạc đến mức cả đêm không ngủ được, đi tận tới bên giường cô truy hỏi rốt cuộc hai người bọn họ có tình cảm có phải là thật hay không. Nhận được đáp án khẳng định, lập tức vui mừng hớn hở đi thông báo cho các chị em bạn dì của mình, nói con gái mình câu được con rể vàng.
Trong lòng Tân Bảo Châu chỉ có cười mỉa mai, kiếp trước sau khi tình yêu chạm vào đá ngầm, những lời Cận Chính nói với cô lúc sau đó cô còn nhớ rõ ràng.
Sau sinh nhật Từ Mạn Lệ, hắn đợi mấy ngày để mài giũa tính tình của Tân Bảo Châu rồi mới gửi tới một tin nhắn.
Hắn nói mình lớn tuổi hơn cô rất nhiều, biết người trẻ tuổi trong tình yêu dễ dàng thay đổi cảm tình, cho nên hắn không phải không thích cô, mà là đang chờ cô từ từ xác định mình muốn cái gì, xác định cô muốn đi về phía mình mới tấn công cô. Hắn đã qua tuổi bồng bột, hắn cũng không muốn bởi vì du͙© vọиɠ cá nhân mà trói buộc sự lựa chọn sau này của cô.
Lúc ấy Tân Bảo Châu nghe xong rất cảm động, lại rất hoảng sợ sợ mất đi hắn, cô thậm chí giày còn chưa kịp xỏ giày xong đã vội vàng đón xe chạy đến phòng làm việc của hắn thề với hắn: cô tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ. Cô thật sự rất yêu hắn, cũng không phải nhất thời xúc động, nếu như hắn không tin, chính mình có thể lập tức thông báo cho cha mẹ định ra hôn ước trước.
Bằng cách này, họ đã ký hợp đồng hôn nhân chưa đầy hai tháng sau khi yêu nhau, và Jin Zheng khá khéo léo trong mối quan hệ sau đó của họ.
Cứ như vậy bọn họ định ra hôn ước khi chưa đầy hai tháng yêu nhau, sau đó đã ở chung và Cận Chính cũng rất khéo léo trong mối quan hệ sau đó của họ.
Ngay cả Tân Thiệu Khanh cũng khen hắn, mới nửa năm đã được ngầm đồng ý có thể kết hôn, đồng thời hắn cũng tham gia đầu tư vào Đại Xương đứng sau nhà họ Tân với tư cách là cố vấn tài chính như ý muốn.
Bây giờ nghĩ lại, Tân Bảo Châu vô cùng bội phục Cận Chính, thời gian, kế hoạch tốt cùng với điểm mấu chốt quan trọng cỡ nào. Mặc dù bây giờ bọn họ không có tình cảm gì, chưa nói đến yêu đến mức tối tăm mặt mũi, nhưng quá trình “quan hệ yêu đương” của họ với thế giới bên ngoài lại chẳng khác gì kiếp trước.
Đáng tiếc vợ chồng sẽ tách ra, bạn bè thân nhất cũng sẽ theo thời gian tách ra, Tân Bảo Châu và Từ Mạn Lệ khi còn là những cô gái trẻ rõ ràng cũng thân mật như vậy.
Hai chữ “bạn bè” ngắn ngủi chạm đến thần kinh của Tân Bảo Châu, cô nhún vai cười cười, uống một ngụm rượu vang mới có thể trẫn tĩnh lại sự chua xót trong lòng, tầm mắt đảo qua tờ báo trong tay cô ấy, rồi thản nhiên nói: “Trời, báo chí mà từ trước đến nay luôn thích phóng đại sự việc lên. Mình và hắn mới chỉ hẹn hò vài lần, kết hôn gì chứ, đấy là chuyện rất lâu về sau nha”
“Nói không chừng cậu còn kết hôn sớm hơn mình.”