“Oa, lợi hại nha, ngay cả người đẹp như vậy cậu còn có thể hạ gục. Quả nhiên là Châu của ta!”
Trên tầng khách sạn Tứ Quý, Long Ký, Từ Mạn Lệ đang mê trai thét chói tai với tờ báo giải trí hôm nay.
Hiển nhiên, trên đời này vẫn có người nguyện ý gọi thân mật nhũ danh của Tân Bảo Châu, không giống người họ Cận nào đó.
Đây là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, Tân Bảo Châu chăm chỉ nỗ lực học nửa học kỳ cũng có được chỗ tốt, mặc dù trên phương diện kiếm tiền còn chưa có lợi nhuận, nhưng lúc thi cũng không cần giống như Từ Mạn Lệ gãi tim gãi gan liên tục kêu không qua môn.
Suy cho cùng, dù sao chỉ số thông minh nó đặt ở chỗ này, gen sẽ quyết định mọi chuyện chứ không phải làm người hai đời thì trí thông minh sẽ bùng nổ.
Nhưng cô có thể ở trong đám nhóm bạn không có chí tiến thủ này đạt được điểm 3.3 B+, đây đã là một sự kiện lớn đáng để nhóm họ ăn mừng.
Huống chi hôm nay còn là sinh nhật của Từ Mạn Lệ.
Kể từ khi Tân Bảo Châu được sống lại thần kinh của cô vẫn căng chặt để đề phòng Cận Chính, lại còn phải chú tâm vào học tập và khiêu vũ với váy dài, cũng đã lâu không ra ngoài để thư giãn. Nếu không đến hẹn đi chơi, khả năng ngay cả chó trong nhà cũng sẽ cảm thấy cô quá lập dị.
Hôm nay Tân Bảo Châu ăn mặc rất nhẹ nhàng khoan khoái, áo sơ mi tơ tằm dài tay, phía dưới là một cái quần đùi nhãn hiệu Bermuda màu nâu cao cấp, dưới chân thì tuỳ tiện đeo một đôi giày trắng buộc dây có đế gân.
Đeo một đôi tất cao đến tận đầu gối, mái tóc dài mềm mại xoã ra sau tai, vừa nhìn qua đã thấy một loại khí chất của một cô gái ham học.
Tân Bảo Châu hôm nay ăn mặc giản dị như vậy, vốn chính là không có kế hoạch nịnh nọt ai, kế hoạch của cô là ăn món Quảng Đông, nhìn cảnh biển bên ngoài cửa sổ, đợi đến khi mặt trời lăn sẽ cùng bạn bè đi Lan Quế Phường uống rượu.
Sở dĩ sẽ đi, cũng không phải bởi vì cô nhớ nhung cuộc sống xa hoa, mở tiệc ăn chơi đàn đúm, mà sau khi trọng sinh, cô đã hạ quyết tâm là tuyệt đối sẽ không bao giờ động vào ma tuý và nghiện rượu nữa.
Mà là bởi vì kiếp trước Từ Mạn Lệ với nam diễn viên trẻ chưa nổi kia sẽ ở đây gặp nhau lần đầu tiên, trùng hợp chính là hôm nay.
Nếu muốn dựa theo tình tiết lịch sử mà phát triển, tháng trước cô đã lén lút dấu người nhà từ nước Anh trở về, chuyên ở khách sạn gần khách sạn Cửu Long Thiên Tỉ, chỉ vì ban ngày gửi tin nhắn yêu đương với Cận Chính, buổi tối thì lại có thể cùng nhau ăn bữa tối thuận tiện tâm sự lý tưởng nhân sinh.
Khi đó bọn họ có nắm tay, có hôn môi, đôi mắt Cận Chính luôn như khói như sương bao quanh cô, không hề keo kiệt hào phóng khen cô và bày tỏ tình yêu với cô.
Địa điểm hẹn hò cho mỗi đêm cũng đều hao hết tâm tư, từ phía đông thành phố chạy đến phía tây thành phố, phải qua phà cũng là chuyện thường, nhưng ở phương diện khác thì hết lần này tới lần khác lại không chịu tiến thêm một bước.
Mỗi buổi tối sau khi tạm biệt nhau, Tân Bảo Châu đều rất mong đợi hắn sẽ mời cô đến nơi ở của hắn uống trà và tham quan. Phá vỡ mối quan hệ nam nữ mập mờ này, nhưng không có ngoại lệ, Cận Chính luôn lịch sự đưa cô ra ngoài cửa khách sạn, dùng ngón tay sửa tóc cho cô, lại vỗ vỗ bả vai của cô, không hề tiến triển dù chỉ một bước.
Cứ như vậy vụиɠ ŧяộʍ yêu đương hơn một tháng, Cận Chính rốt cục cũng nói với cô nên về Anh trước để hoàn thành cuộc thi, cũng không nên vì mình mà bỏ bê việc học.
Mà Tân Bảo Châu vốn lo được lo mất, không rõ đối phương vì sao không chịu xác định mối quan hệ, vô cùng uất ức ném khăn ăn xuống tức giận rời đi, trước khi đi còn ướt hàng mi chất vấn hắn: “Vì sao luôn đẩy tôi ra, làm cho tôi cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ xác định mối quan hệ này rất khó sao? Hiện tại tôi cũng không biết anh có phải thật lòng thích tôi hay là đùa bỡn tình cảm của tôi hay không nữa. Chẳng lẽ trong tương lai của anh không hề muốn có tôi hay sao?”