“Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu. Đạo lý này, cô hẳn là hiểu. Bây giờ một nửa cổ phần của Tân Sinh rơi lả tả trong tay nhà vợ, cho dù hắn có tâm muốn cô đi lên, Tân phu nhân chính thức kia cũng không có khả năng cho cô tiếp xúc với quyền lực bên trong.”
Nói cách khác, cô và Thái Trân Trân, là lục bình trên mặt nước, là bình hoa trang trí trong biệt thự, ngoại trừ phong cảnh trên mặt, thực tế bên trong trống trơn.
Trước kia nhà họ Tân không ngã thì thôi, bọn họ có thể tùy ý tranh sủng ái, một khi tương lai có gió thổi cỏ lay biến động gì thì bọn họ chính là bộ phận đầu tiên sẽ bị cắt bỏ.
Người thông minh đều hiểu đạo lý này, sản phẩm hoa lệ xa xỉ thế nào chăng nữa cũng không thể dùng để ăn cơm.
Hơi cụp lopng mi xuống nhìn La Thiên Hoa bên kia, Cận Chính tiếp tục nói: “Cảm thấy hắn ta nở mày nở mặt? Nếu tôi có thể giúp hắn ta, cũng có thể giúp em, hay là em có băn khoăn gì khác với tôi?”
Rèn sắt khi còn nóng, logic kín đáo, Cận Chính thật sự rất am hiểu đẩy đối phương đang trên bàn đàm phán vào góc chết.
Không nói được tình cảm, hắn liền dùng lợi ích hấp dẫn.
Đầu óc Tân Bảo Châu xoay chuyển rất nhanh, tự nhiên cũng hiểu người đàn ông này không làm ăn lỗ vốn.
Kiếp trước cô thích hắn trước cho nên hắn cũng không cần sử dụng thủ đoạn gì để lấy lòng cô. Nhưng đời này thì khác, có lẽ kế hoạch A đã thất bại, Cận Chính lại không chút hoang mang chuẩn bị kế hoạch B, thu nhận cô làm một thành viên của đoàn con rối của hắn.
Kỳ thật nói cho cùng, cô rốt cuộc có cái gì phải băn khoăn?
Nếu cô không chuẩn bị trợ giúp nhà họ Tân, cũng không chuẩn bị lừa gạt tình cảm của mình cho đàn ông, lại có ông trùm chân chính cam đoan với cô có thể lấp đầy ví của cô, lúc có thể vớt vì sao không vớt được mấy khoản?
Có tiền mà không làm là ngu ngốc.
“Hiểu” Lần này không suy nghĩ quá lâu, chỉ trong chốc lát, Tân Bảo Châu đã ngẩng mặt lên.
Đúng lúc khuôn mặt của cô cũng giống như hắn ẩn ở chỗ bóng tối của gian phòng này, nhưng một đôi mắt đầy nước lại rạng rỡ sáng ngời giống như có thể phát ra một đốm lửa. Nó hoàn toàn khác với sự cẩn thận, lo lắng và sợ hãi vừa rồi.
Giống như cả người đã thấy hiểu một điều gì đó vậy.
Gặp chiêu phá chiêu đã là sự thật, Tân Bảo Châu sẽ không lùi bước hết lần này đến lần khác. Không phải là phối hợp với hắn diễn rồi nhân tiện cùng nhau kiếm tiền sao? Có gì khó đâu.
Bà đây từng sống lại, làm người lần thứ hai cũng không phải dễ dỗ như vậy nha.
“Nhưng tôi có thể cung cấp gì? Nghĩ như thế nào, chuyện này đối với ngài mà nói đều là mua bán lỗ vốn. Trừ phi, đường dường là Cận tổng lại thiếu bình hoa xinh đẹp, nói cho tôi, tôi cũng không thể tin được.”
Đúng vậy, nữ nhân xinh đẹp ở bên cạnh đàn ông ưu tú cũng không phải là chuyện hiếm có gì, ngược lại đó là một loại tài nguyên luôn có sẵn để nắm lấy.
Trong tim của Tân Bảo Châu bây giờ chỗ nào còn lại sự ngây thơ của lúc mới lớn. Cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình có loại bản lĩnh này, chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp và tính tình nũng nịu là có thể có được tình yêu của Cận Chính.
Cô không tin hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Cận Chính nghe vậy nhíu chặt mày tay siết chặt cà vạt, không phản bác, cũng lộ ra bộ mặt thật, không khách khí với cô nữa.
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại nói một câu: “Tân Sinh lén đầu tư ở Đại Xương có cổ phần khống chế ở đó, nếu muốn tiếp xúc với người ở sau lưng Đại Xương, lũng đoạn thị trường thu mua ở Hồng Kông, chỉ có thể trở thành một thành viên của nhà họ Tân.”
Nghĩa là phải liên hôn.
Trong lòng Tân Bảo Châu sao không biết đầu tư Đại Xương ở bên ngoài là tập đoàn đầu tư, rất ít người biết công ty này căn bản là chuyên môn làm những việc thất đức để thu mua lập nghiệp.
Đâu chỉ mỗi Tân Thiệu Khanh ở nơi đó có cổ phần khống chế, năm đó hắn căn bản là lợi dụng vốn lưu động của tập đoàn này, vừa thật vừa giả “lừa đảo” ép cho cha Cận Chính ra khỏi công ty của mình.
Tu hú chiếm tổ, nắm quyền điều hành công việc kinh doanh bất động sản lẽ ra phải thuộc về gia đình nhà họ Cận. Cuối cùng mới dẫn đến Cận Hướng Đông thua thảm bại ở Hồng Kông, nghèo túng về quê, không thể vực dậy sau thất bại nên cuối cùng buồn bực mà chết.
Nhún nhún vai, Tân Bảo Châu biết mục đích của đối phương là gì, vậy không phải rất hoảng hốt sao.
Địch ở ngoài sáng, cô lại ở trong tối.
Nếu chỉ nói điều kiện lợi ích không nói tình cảm có thể khiến cho con người ta thoải mái hơn nhiều, cô híp mắt nở một nụ cười giả tạo nhưng xinh đẹp, nói một câu: “Nhưng bây giờ tôi rất mắc tiểu, có thể để tôi đi trước sau đó mới suy nghĩ được không?”