Chương 135

Thẩm Liên Y đã xác định thời gian phỏng vấn. Bà vô cùng khẩn trương, nhưng vì Đường Kiều và Chu San San hưng phấn quá mức nên bà cũng chầm chậm bình tĩnh lại. Con người chính là như vậy, thật dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.

Đường Kiều thật sự phấn khích, cô hy vọng mọi điều tốt lành cho mẹ cô. Mà Chu San San cũng cảm thấy đây là một sự kiện tốt. Hai người đều vô cùng vui vẻ.

Đường Kiều dặn dò bà: "Bây giờ còn phải chụp ảnh, chúng ta trang điểm lại một chút."

Một lát sau cô lại nói: "Mẹ mặc bộ sườn xám màu xanh lam kia đi, nhìn vừa ôn nhu lại tao nhã."

Đường Kiều nói lảm nhảm không ngừng, Thẩm Liên Y bị cô làm cho choáng váng: "Kỳ thực cũng không cần.."

"Như vậy sao được!"

Đường Kiều lập tức đánh gãy lời bà.

"Mẹ của con chính là đại mỹ nữ, vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Con muốn để cho mọi người đều biết đến."

"Đường Kiều, tôi trang điểm thế này chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?"

Chu San San thay một bộ sườn xám màu trắng thuần khiết, bện tóc hai bên, trên mặt đeo một chiếc kinh đen thật to, hỏi: "Có thể nhận ra tôi không?"

Đường Kiều lắc đầu: "Không thể, chắc chắn không thể."

Chu San San thỏa mãn, tuy biết rằng mình nên đợi trong nhà, nhưng Chu San San thật sự rất muốn đi xem. Cho nên mọi người mới bàn bạc cải trang để cô đi theo. Đường Kiều nói đúng, tương phản càng lớn, người khác chắc chắn không nhận ra.

"Dì Thẩm, Đường Kiều nói đúng. Ngài mặc bộ này rất đẹp, cháu cũng cảm thấy bộ sườn xám màu xanh lam này là đẹp nhất."

Thẩm Liên Y thấy Chu San San đều nói như vậy, cuối cùng cũng nghe theo. Đường Kiều tựa vào bàn trang điểm, vừa chuẩn bị vừa nói: "Con trang điểm cho mẹ."

Không biết công lực còn được bao nhiêu, nhớ năm đó, kỹ thuật trang điểm của cô rất tốt nha!

Đường Kiều dựa vào bàn trang điểm, đôi tay thoăn thoắt tô vẽ. Mắt thấy tất cả đã hoàn tất, vừa đánh giá vừa gật đầu nói: "Rất xinh đẹp."

Thẩm Liên Y nhìn mình trong gương, quả thật, mặt mày như họa, vừa ôn nhu vừa hàm xúc. Không thể không thừa nhận, Y Y nhà bà rất có năng khiếu.

Bà cảm khái: "Con luyện được tay nghề này từ bao giờ vậy?"

Đường Kiều nói: "Con gái chỉ cần nguyện ý, loại chuyện này học rất dễ dàng."

May mắn Thẩm Liên Y lên sớm, bằng không bị Y Y nhà bà lăn lộn nói không chừng sẽ bị muộn.

Buổi phỏng vấn được sắp xếp ở Tế Ninh. Vừa lên xe, Thẩm Liên Y lại có chút khẩn trương, bà giữ chặt tay con gái, nhẹ nhàng nói: "Con cảm thấy mẹ có làm được không?"

Đường Kiều gật đầu: "Đương nhiên rồi, có gì mà không được? Mẹ của con là tốt nhất."

Cô chậm rãi nói: "Mẹ nghĩ xem, có lẽ rất nhiều người sau khi xem bài phỏng vấn của mẹ sẽ phát hiện, kỳ thực ly hôn không phải chuyện đáng sợ. Chuyện đáng sợ nhất chính là chung sống với một người đàn ông ngu xuẩn. Hơn nữa a, chỉ cần muốn học tập, không có lúc nào là muộn cả."

Lời trấn an của Đường Kiều quả nhiên hữu dụng. Có thể bởi vì khuôn mặt vô cùng đơn thuần nên lời cô nói ra sẽ làm cho người ta có cảm giác chân thành. Bản thân Thẩm Liên Y tương đối nghe theo lời Y Y của bà. Lúc này nghe con gái nói vậy, bỗng nhiên thấy bản thân gánh trọng trách rất lớn, bà dùng sức hít sâu: "Đúng vậy, không được khẩn trương!"

Đến Tể Ninh, người đã tới đông đủ. Hoắc Tử Kỳ tự mình ra đón, trong mắt hắn có kinh diễm, không có hàm ý sâu xa, chỉ đơn giản là sự thưởng thức của một người đàn ông khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp.

"Thẩm nữ sĩ, Đường tiểu thư, vị này là.."

Hắn nhìn về phía sau hai người.. Chiếc kính màu đen thật to.. Hình như là.. Chu San San? Nhưng hắn cũng không vạch trần: "Vị này chắc là bạn của hai người phải không? Phóng viên đã đến. Thẩm nữ sĩ không cần quá lo lắng, cứ theo danh sách lúc trước tôi đưa, cơ bản là họ sẽ hỏi theo như vậy."

Thẩm Liên Y lại bắt đầu khẩn trương. Đường Kiều lập tức giữ chặt tay bà, nhẹ giọng cười nói: "Mẹ tôi hiểu rồi."

Trong vườn trường có một ít nhân viên vây xem. Đường Kiều nhìn lướt qua, không nhìn thấy bóng dáng Hồ lão sư. Nghĩ lại cũng phải, lần trước bọn họ cãi nhau như vậy, Hồ lão sư không xuất hiện là lẽ đương nhiên.

Lúc này Dương Tu Ngôn còn đang ở trường nên cũng không có mặt, nhưng giáo sư Dương lại đến điểm danh, nhìn thấy người đến, lập tức tiến lên chào hỏi: "Tu Ngôn nhà tôi luôn dặn dò tôi phải đến xem, sau đó về kể lại cho nó, ha ha ha!"

Kỳ thực một người đàn ông như ông đứng ở nơi này có chút xấu hổ. Cũng may, lòng hiếu kỳ người người đều có nên có không ít giáo viên cũng đến xem. Thế này mới không quá kỳ lạ.

Phóng viên phỏng vấn hôm nay là một người phụ nữ, vừa thấy Thẩm Liên Y đến liền mỉm cười bắt tay: "Thẩm nữ sĩ, xin chào! Tôi là phóng viên của nhật báo Hồ Thượng, Vương Lộ Ti. Ngài có thể gọi tôi là ký giả Vương."

Thẩm Liên Y cũng bắt tay chào hỏi, bà lại giới thiệu hai cô gái bên cạnh.

Vương Lộ Ti chào hỏi hai người xong liền nói: "Lúc này đặc biệt thích hợp để chụp ảnh. Chúng ta trước chụp mấy bức ảnh, sau đó bắt đầu tiền hành phỏng vấn, ngài thấy thế nào?"

Thẩm Liên không có ý kiến.

Máy chụp ảnh đã được dựng lên. Mặc kệ khi nào, những thứ đều thật mới lạ, có người chưa từng nhìn thấy còn cảm thấy đó là một hộp lớn có thể nhϊếp hồn đoạt phách đâu!

Thẩm Liên Y ngồi trên ghế tựa đặt trong sân, cả người có chút câu nệ.

Đường Kiều nhìn dáng vẻ của bà, nở nụ cười. Cô tiến đến bên cạnh nhϊếp ảnh gia nói thầm vài câu, sau đó lập tức hô to: "Mẹ, mẹ đừng căng thẳng. Mẹ cứ như vậy, ký giả Vương cũng căng thẳng theo đó."

Thẩm Liên Y trừng mắt nhìn cô: "Con đừng có nói bậy."

Đường Kiểu đáng thương nói: "Nhưng mẹ không có cười nha! Hay là.. Mẹ thấy có nhiều người đến xem nên mới căng thẳng? Con giải tán mọi người nhé?"

Thẩm Liên Y nhìn con gái luôn miệng lải nhải, lườm cô một cái: "Con không thể im lặng chút sao?"

Nhóc con nhà bà thật sự là không sợ gì cả. Bất cứ lúc nào cũng có thể gào to như vậy, cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì. Ở trước mặt ký giả Vương nói như thế là muốn để người ta chê cười sao? Nghĩ đến đây, bà lại lườm Đường Kiều một cái như cảnh cáo: "Con thành thật đứng yên đó cho mẹ."

Nói xong lập tức nhìn về phía máy ảnh.

Đường Kiều nhanh chân chen đến chỗ nhϊếp ảnh gia.

"Ai ui!"

Lại không cẩn thận đâm phải Chu San San, dáng vẻ nhăn nhó của cô làm Thẩm Liên Y bật cười.

"Tách tách!"

Tiếng máy ảnh vang lên, nhϊếp ảnh gia gật đầu nói: "Vô cùng tốt, vô cùng tốt!"

Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Kiều, tán thưởng: "Đường tiểu thư quả nhiên thông minh."

Hắn nói: "Tôi và Đường tiểu thư đã thương lượng trước. Cô ấy sẽ tìm cách chọc cười Thẩm nữ sĩ, còn tôi phụ trách chụp ảnh. Ảnh chụp lần này thật sự rất đẹp."

Thẩm Liên Y không ngờ rằng con gái bà lại cố ý làm vậy để phân tán sự chú ý cũng như căng thẳng của bà. Bà mỉm cười cưng chiều nói: "Con bé tuy rằng nghịch ngợm nhưng cũng là đứa bé thông minh."

Con gái của bà tất nhiên là tốt nhất.

Đường Kiều trêu chọc nói: "Mẹ, người ta khen là được rồi, bản thân chúng ta không thể quá kiêu ngạo nha. Tuy rằng đây là lời nói thật nhưng vẫn phải khiêm tốn chút!"

Lời này vừa ra, mọi người vây xem đều cười vang.

Không biết vì sao, Thẩm Liên Y liền cảm thấy nhẹ nhóm, cả người thả lỏng, bà đứng dậy: "Như vậy là xong rồi đúng không?"

Nhϊếp ảnh gia nói: "Tôi sẽ chụp thêm hai bức ảnh nữa, sau đó mới chọn cái cuối cùng."

Thẩm Liên Y gật đầu, thay đổi một tư thế khác.

Đường Kiều thấy mẹ cô đã hoàn toàn thả lỏng liền ghé vào bên tai Chu San San nói: "Thấy không, đây là kỹ thuật đó."

Tuy rằng Chu San San là cô nàng tiểu thư có tính cách bốc đồng, nhưng đối với giáo viên vẫn có sự e ngại theo bản năng. Lúc này xung quanh đều là giáo viên, không ngờ Đường Kiều lại có thể thoải mái mà làm như vậy, Chu San San càng cảm thấy bản thân không đủ mạnh mẽ.

Chu San San nhẹ giọng nói: "Tôi còn quá kém!"

Đường Kiều cười yếu ớt: "Nói hươu nói vượn cái gì đó!"

Đường Kiều đang muốn nói tiếp lại đột nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình. Cô nghiêng đầu tìm kiếm, ánh mắt dừng lại trên hành lang lớp học, Hoắc Hiếu đang đứng ở nơi đó. Hắn tựa vào cột, yên tĩnh hút thuốc, có điều cả người có chút suy sút.

Đường Kiều không ngờ sẽ nhìn thấy Hoắc Hiếu ở nơi này. Có điều, vừa nghĩ liền hiểu, Hoắc Tử Kỳ, Hoắc Hiếu, bọn họ là người một nhà, ở trong này cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Cô giơ cánh tay lên, cười hì hì yên lặng mở miệng chào hắn.

Bản thân Hoắc Hiếu cũng thật không ngờ sẽ nhìn thấy Đường Kiều ở Tể Ninh. Nhìn thấy cô nói "Thật khéo", biểu cảm nhu hòa vài phần.

Đường Kiều không bước đến chào hỏi. Lúc này nhϊếp ảnh gia đã chụp xong, mấy người tìm một phòng học, ký giả Vương bắt đầu phỏng vấn.

Đường Kiều luôn giữ khoảng cách vừa đủ với Thẩm Liên Y. Cô biết, chỉ cần có cô, chắc chắn bà sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Phỏng vấn tiến hành thật thuận lợi, giọng nói mềm mại chân thật của Thẩm Liên Y làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái. Tuy rằng những lời này đều sẽ dùng từ ngữ để biểu đạt cho đại chúng, nhưng người xung quanh vẫn có cảm nhận khác biệt đối với bà.

Nhật báo Hồ Thượng luôn luôn được xưng là lời lẽ sắc bén, tuy rằng đã có dàn ý trước nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề hóc búa.

May mà ở nhà Đường Kiều đã luyện tập cho Thẩm Liên Y nên bà xử lý cũng khá thành thạo.

Tuy có chút khẩn trương nhưng tóm lại vẫn khá suôn sẻ.

Tối thiểu ký giả Vương cảm thấy nói chuyện với Thẩm Liên Y khá thoải mái.

Ký giả Vương nhìn câu hỏi tiếp theo, có thể nói đây chính là vấn đề sắc bén nhất.

"Hỏi nhiều như vậy rồi, kỳ thực tôi cảm thấy câu hỏi này có chút khó nói, nhưng tôi lại thật sự muốn biết. Nếu như có một ngày, chồng ngài nguyện ý quay đầu, ngài có đồng ý phục hôn không? Vì con gái, vì chính ngài, hoặc là vì tình yêu, ngài nguyện ý sao?"

Lúc trước Thẩm Liên Y nhận được câu hỏi cũng đã suy nghĩ, nếu thật sự có ngày đó, bà sẽ làm như thế nào? Suy nghĩ thật lâu vẫn không có câu trả lời.

Bà nhìn về phía Đường Kiều, khi đó Đường Kiều nói, hãy đi theo trái tim mình.

Thẩm Liên Y nở nụ cười, lắc đầu quyết đoán nói: "Tôi sẽ không."

Ký giả Vương phản xạ có điều kiện hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Liên Y cười nói: "Chính là vì bản thân tôi, vì con gái của tôi, tôi mới không làm như vậy. Sau khi đọc sách, tôi biết có một câu là đạo bất đồng bất tương vi mưu. Tôi và chồng trước chính là như thế! Chẳng phải nói chồng trước của tôi không tốt, chỉ vì tính cách chúng tôi khác biệt, mong muốn khác biệt, bỏ đi phần tình cảm kia càng khó có thể hòa hợp được. Về phần con gái của tôi, cho tới bây giờ, tôi đều tin tưởng cuộc sống của Y Y tốt hay không tốt, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi chuyện hôn nhân của người mẹ này. Y Y sẽ có cuộc sống rực rỡ, tôi cũng vậy. Đọc sách làm cho tôi biết đến nhiều điều, cũng phát hiện suy nghĩ trước kia của bản thân thật hạn hẹp. Dù là đàn ông hay đàn bà, hôn nhân không phải tất cả, mà là từ chính bản thân mình. Hiện tại tôi có thể làm việc mình muốn làm, có thể hoàn thành giấc mộng đọc sách của bản thân, đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn."

Đường Kiều nở nụ cười. Cô đi ra ngoài, ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng học.

Không biết vì sao, trong lòng có chút cảm xúc không nói được thành lời.

Một quả táo xuất hiện trước mắt cô, Đường Kiều ngẩng đầu liền thấy Hoắc Hiếu.

Cô mỉm cười nói: "Khí chất của Hiếu gia hoàn toàn bất đồng với nơi này a."

Nhận lấy quả táo, cô nói: "Mời ngồi."

Hoắc Hiếu ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều, hắn châm một điếu thuốc, hút một hơi.

Đường Kiều nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hoắc Hiếu nhìn thấy biểu cảm của cô, suy nghĩ một chút liền dụi điếu thuốc.

"Cô có thể nói thẳng."

Đường Kiều: "Chúng ta không quen thuộc, hơn nữa đây cũng không phải địa bàn của tôi."

Hoắc Hiếu nở nụ cười: "Chẳng lẽ là của tôi?"

Hắn chỉ chỉ mấy chữ to trên tường, nói: "Sáu chữ trên kia, tôi chỉ biết một chữ, cô cảm thấy nơi này là địa bàn của tôi?"

Hắn bật cười ha ha.

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Hoắc Hiếu, con người ngài.. Thật kỳ quái."

Hoắc Hiếu đứng dậy, gật đầu: "Đúng vậy, rất kỳ quái! Chuyển lời đến Hoắc Tử Kỳ giúp tôi, ngày mai tôi lại đến."

Đường Kiều: "..."

Vì sao hắn không tự nói?

Đã đến tận đây rồi nha!

Quả nhiên là quái nhân!