Đội viên canh giữ ở cửa lúc này mới thấy rõ, không biết khi nào địch nhân ở bên ngoài đều đã bị rửa sạch sạch sẽ, phía trước đã sớm không còn tiếng súng liên miên không ngừng.
Ngoài ý muốn này làm đình chỉ chiến đấu trong phòng, tất cả mọi người nhìn về phía này hai người thần bí.
“Chiến đấu mà chỉ nghiêng về một bên thì quá nhàm chán, không bằng chúng ta cũng gia nhập, 8 đấu với 9, như vậy cũng không chênh lệch bao nhiêu.” kẻ Người thần bí ở cửa lười biếng mà duỗi tay kéo kéo bả vai, tựa hồ chỉ là tới thư giản gân cốt, chơi một trò chơi mà thôi.
Nghe những lời này những người phụ trách chặn gϊếŧ Mục Hữu Vân liền biết bọn họ là địch chứ không phải bạn, kỳ thật dù không nói bọn họ cũng biết người tới không có ý tốt, chỉ là tâm tồn may mắn không nghĩ người bên ngoài sẽ trở thành địch nhân. Mà trong lòng chiến đội Phong Vân của Mục Hữu Vân kích động vạn phần, cũng biết ơn vạn phần, nếu không có hai người này xuất hiện phỏng chừng trong sáu người bọn họ không có vài người có thể tồn tại rời đi nơi này.
Người dẫn đầu biết tình huống đối có chút bất lợi đối với bọn họ, hai người mới tới có thể xuất hiện mà không làm người chú ý lại có thể giải quyết hết lực lượng vũ trang bên ngoài, có thể thấy thực lực của họ rất mạnh. Người dẫn đầu đột nhiên vung tay lên, tám người khác không chút do dự nhào về hướng đối thủ của mình.
Hai người bị kẻ thần bí đánh bay, một người nhào về phía kẻ thần bí, một người khác nhào về hướng đồng đội đang kiềm chế Mục Hữu Vân, dùng quyền đánh vào chỗ yếu hại của đối thủ.
Mục Hữu Vân là người dẫn đầu của đội Phong Vân thân lại bị trọng thương, nếu bị giải quyết đối mặt khác mấy người chính là một cái đả kích to lớn, một khi cảm xúc của đối phương mất khống chế chính là cơ hội. Chỉ cần giải quyết sáu người Mục Hữu Vân, dư lại hai người dù thực lực có mạnh cũng ngăn cản không được vây công của mấy người bọn họ.
Chủ ý không tồi, đáng tiếc hiện thực lại không tốt đẹp như vậy, người nọ vừa nhảy đến không trung nắm tay còn chưa đánh trúng Mục Hữu Vân liền phát giác khí kình cường đại đánh úp về phía mình, nếu đánh trúng Mục Hữu Vân tất nhiên người này sẽ bị một kích đột kích này đánh trúng.
Người này không có quả quyết hung ác đánh tới Mục Hữu Vân mà lựa chọn dừng lại công kích tiến hành né tránh, mà người đánh một kích này vừa rồi đang đứng ở cửa lúc này lại đứng trước mặt, cơ hội công kích Mục Hữu Vân đã không có, vì đối phương cười hì hì nói: “Đối thủ của mày chính là tao.”
Nếu đã không thể tấn công Mục Hữu Vân người này hừ một tiếng dùng khí kình toàn thân công kích về hướng kẻ thần bí, trước giải quyết ai cũng là giống nhau.
Không hề nghi ngờ, người này tự tin cho rằng bằng thực lực của mình dù có gặp được đối thủ cấp bậc khí kình cũng sẽ không thua. Khả năng do các chiến tích trước kia nên mới có tự tin như vậy, nhưng tiếp theo một màn lại đem tự tin của người này đánh dập nát.
“Phanh” một tiếng, xương cốt cánh tay phải bắt đầu từ nắm tay từng chút một bị khí kình đối phương nghiền nát.
“A!” một tiếng kêu thảm, cả người bị đánh bay ra ngoài, hung hăng mà đυ.ng vào trên tường lực lượng lớn đến nỗi làm cho cả căn phòng chấn động kịch liệt, đồng thời cũng trực tiếp khảm người kia vào bên trong vách tường, thất khiếu đổ máu không biết sống hay chết.
“Tấc kính ngũ đoạn, không hổ là át chủ bài cuối cùng.” Tề Long trong lòng cảm thán mà thu hồi nắm tay. Đột nhiên Tề Long nghĩ đến việc lão đại bảo đem cái này làm át chủ bài không cần dễ dàng sử dụng, chẳng lẽ là do lực sát thương quá lớn sợ mình không có đúng mực, thất thủ lộng chết một ít người không nên chết nên chọc phải phiền toái?
Bất quá nghĩ lại, vừa rồi bản thân Tề Long đích xác vô pháp khống chế khí kình ngũ đoạn, chỉ có thể để mặc cho lực lượng khủng bố này đem cánh tay phải của đối phương nghiền thành bùn. Biết được chân tướng trong lòng Tề Long liền bị thương, vì át chủ bài do không thể khống chế cho nên mới không thể không trở thành át chủ bài.
“Đạo cách!” Một người đang ngăn chặn một vị đội viên Phong Vân nhìn thấy đồng đội bị Tề Long đánh dính vào vách tường tức khắc bi thiết kêu gọi một tiếng, y đột nhiên phác đến chỗ Tề Long chuẩn bị báo thù cho đồng bọn của mình.
“Tới đúng lúc lắm!” Không cần đi tìm, có người nguyện ý chủ động đưa tới cửa làm chiến ý Tề Long bùng nổ, tấc kính ngũ đoạn lại lần nữa bộc phát ra tới.
“Phanh” một tiếng, người tới đồng dạng bước vào vết xe đổ đồng bọn, chỉ là khi bị đánh bay ra ngoài lại không có đυ.ng vào vách tường, mà là từ bay từ lỗ hỏng bị nổ tung lúc trước bay đến một cái phòng khác, té lăn quay trên mặt đất không thể đứng lên.
Lúc này đối thủ ở một bên khác cũng bị kẻ thần bí đánh bại, nhìn đồng bạn nằm trên mặt đất phun máu tươi, kịch liệt run rẩy, tâm những người còn lại đều chìm vào đáy cốc. Ngắn ngủn vài giây đã bị tổn thất ba viên đại tướng, tình huống chiến trường hiện tại là 6:6, nhưng trong sáu người bên Mục Hữu Vân có hai người cao thủ thần bí lại không biết sâu cạn.
Người dẫn đầu đột kích trong mắt chợt lóe đau đớn, nhưng y thực rõ ràng nếu tiếp tục chiến đấu đi xuống người của y sẽ chết càng nhiều, thậm chí chính y cũng vô pháp tồn tại rời đi nơi này. Tuy bồi thường nhiệm vụ rất phong phú nhưng cũng phải có mạng để lấy.
Người dẫn đầu nhanh chóng quyết định vung tay lên ra hiệu cho dư sáu người còn lại, bọn họ đột nhiên ném ra một viên cầu màu xám.
“Tránh mau!” Nhìn viên cầu vừa bị ném ra Mục Hữu Vân liền hô lớn.
“Cửa!” Cùng lúc đó người thần bí đột nhiên hô to.
người chiến đội Phong Vân phản ứng cực nhanh, một người phi thân đi tới cửa, sau đó bọn họ nhìn thấy trước mặt hai cái người thần bí đột nhiên xuất hiện kính thuẫn, đem tất cả mọi người bao phủ.
“Phanh phanh phanh phanh phanh……” Sáu nổ vang lên, toàn bộ phòng lập tức khắc bị bao phủ bởi sương khói. Tám người vừa ho khan vừa đi ra ngoài từ chỗ cửa hỏng.
“Mẹ nó, bị lừa rồi, bọn chúng đã chạy thoát.” Một đội viên chiến đội Phong Vân ảo não nói, không nghĩ tới chỉ là đạn khói.
“Loại đạn khói này cùng một kiểu dáng với bom mini, cẩn thận một chút cũng không sai.” Mục Hữu Vân lại không có tiếc nuối, sáu người bọn họ có thể an toàn rút lui y đã thực vừa lòng.
Tầm mắt Mục Hữu Vân nhìn về phía hai người thần bí kia, nếu so sánh với bọn họ khó khăn lắm mới né tránh bởi đạnh khói thì hai người kia lại không có một chút ảnh hưởng, đâu vào đấy mà tránh né.
“Cảm ơn các cậu đã đến chi viện, xin hãy chuyển lời này đến đội trưởng của các cậu, phần nhân tình Mục Hữu Vân ta xin ghi nhớ.” Mục Hữu Vân chân thành nói.
Khi nhìn thấy hai người sử dụng kính thuẫn, Mục Hữu Vân đã biết bọn họ là ai. Cái đồ vật kia cũng chỉ có một tiểu đội có, không thể tưởng được tiểu đội mà lúc trước Mục Hữu Vân cho rằng yếu nhất lại thành ân nhân cứu mạng, hơn nữa thực lực của họ cũng làm người khác phải líu lưỡi. Hai người trước mắt này, vô luận đối đầu với ai Mục Hữu Vân cũng không có tự tin có thể chiến thắng đối phương……
“Ok, chúng tôi sẽ thay anh chuyển lời.” Triệu Tuấn cười nói.
Mục Hữu Vân đã đoán ra thân phận của bọn họ, Triệu Tuấn Tề Long cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, khi bọn họ sử dụng kính thuẫn, kỳ thật chính là muốn nói cho đối phương biết bọn họ là ai. Đều là người cùng một trận doanh bọn họ cũng là chiến hữu, hai người cũng không sợ đối phương biết thân phận.