Chương 646: Là Bạn Không Phải Địch



Một quyền này của Mục Hữu Vân nhanh như tia chớp, tên đối thủ kia vừa mới bò lên đã bị đánh tới. Đối thủ tuy biết thực lực Mục Hữu Vân cao hơn một bậc nhưng lại tự tin có thể ngăn lại một quyền này, cho nên không có lựa chọn phòng bị mà là dùng quyền đón nhận.

“Phanh” một tiếng, đối thủ bay ngược ra ngoài nện lên vách tường một lần nữa, tạo thêm mấy vết rạn trên mặt tường rồi mới rớt xuống đất, phụt một tiếng một ngụm máu tươi phun vãi ra cho thây thân bị trọng thương.

Mỗi cái phòng ở phòng đấu giá vì bảo đảm an toàn cùng với tư mật cá nhân của khách hàng nên tài liệu của tường đều không phải là bình thường, vô luận trình độ kiên cố vẫn là cách âm đều vượt tiêu chuẩn, lực lượng bình thường căn bản vô pháp phá hư nơi này.

Nhà đấu giá phái mười cao thủ khí kình hai bên công kích cùng với vũ khí mới có thể phá được tường. Cho nên một quyền của Mục Hữu Vân đem đối phương đánh đến vách tường lại tạo thêm vài vết rách có thể thấy được uy lực quyền này cực kỳ khủng bố, đây cũng là nguyên nhân Mục Hữu Vân có thể một quyền đánh cho đối thủ bị thương.

Một kích đắc thủ Mục Hữu Vân không chút do dự tiếp tục nhắm ngay đầu đối thủ đá một chân, không hề giữ lại mà dùng toàn lực ứng phó, một chân này thế nhưng tạo ra tiếng gió chói tai.

Sắc mặt người nọ trắng bệch, thân bị trọng thương căn bản không có cơ hội tránh thoát một kích này. Mắt thấy một chân này sắp quét trúng đầu thì một bóng người từ bên kia vách tường từ cái động bay vụt ra một cái nắm tay hung ác đánh thẳng vào ngực Mục Hữu Vân.

Mục Hữu Vân không có né tránh cắn răng duy trì nguyên lai động tác, liều mạng bị thương cũng muốn đem người này hạ gục.

“Phanh” một tiếng, Mục Hữu Vân ngạnh ăn nắm tay của đối phương, đồng thời cũng đá trúng đối thủ dưới chân, nghe được ‘ca’ một tiếng, đầu đối phương đứt gãy thất khiếu đổ máu tức khắc t·ử v·ong.

Người đột kích tuy rằng đánh trúng Mục Hữu Vân nhưng vẫn không thể cứu được đồng đội, y bi phẫn muốn chết mà hô: “Khốn nạn. Đi ch·ết đi.” Người đó lại vung nắm tay lần nữa dùng sở hữu lực lượng báo thù cho đồng bọn.

Mục Hữu Vân không lùi bước chút nào mà dùng quyền đón nhận. Cứ việc vừa mới bị một quyền trực tiếp làm b·ị th·ương lục phủ ngũ tạng nhưng không phải không có lực đối chiến thêm một trận.

“Phanh” một tiếng, hai người dùng hết toàn lực đối đầu nhau. Khí kình phát ra làm mấy người đang quyết đấu ở chung quanh có chút không đứng được, vì thế bọn họ không thể không tạm thời đình chỉ giao chiến, trước ngăn cản cổ kình khí này lại nói.

Phong Vân đội viên bị chịu áp lực tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá ngưng chiến chỉ ở nháy mắt, giây tiếp theo thân thể ổn định họ lại cùng nhau chiến đấu.

“Phốc!” Mục Hữu Vân phun ra một ngụm máu tươi, mang theo thương đối chiến làm nội thương tăng thêm. Bất quá tình huống đối thủ của Mục Hữu Vân cũng không tốt hơn là bao, đồng dạng phun ra một ngụm máu tươi, hai người lưỡng bại câu thương(đều bị thương).

“Khí kình đỉnh đại viên mãn.” Đối chiến lần nay làm đối thủ đã biết cấp bậc thể thuật Mục Hữu Vân, đây chính là cấp bậc mạnh nhất dưới lĩnh vực, khó trách bị một quyền ngay ngực lại chỉ bị chút nội thương, mà không phải trọng thương. Liền tính như thế, hai người cứng đối cứng kết quả, vẫn là người nọ vẫn kém hơn Mục Hữu Vân một chút.

Mục Hữu Vân tuy chiếm thượng phong nhưng tình huống các đội viên lại không thế nào khả quan.

Trừ bỏ một cái đội viên ỷ vào ưu thế tốc độ cùng hai cái đối thủ triền đấu không có rơi vào hạ phong, mặt khác ba người bị đối phương hoàn toàn đè nặng đánh. Một đội viên là khí kình hậu kỳ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy bị hai người liên thủ đè nặng đánh nhưng trong khoản thời gian ngắn đối phương cũng không thể đánh bại được, tình huống còn không tính đặc biệt không xong, hai cái đội viên khác liền thập phần nguy cấp bị hai người liên thủ đánh không thể trở tay chỉ có thể liên tiếp chống đỡ có lẽ giây tiếp theo sẽ bị đối thủ đánh bại hoặc đánh ch·ết.

Mục Hữu Vân đang chiến đấu nhưng mắt lại xem sáu phương tai nghe tám hướng, tình huống các đội viên đều xem ở trong mắt, trong lòng nôn nóng rất muốn trợ giúp nhưng Mục Hữu Vân phải đem đối thủ trước mắt này giải quyết mới được.

Nhưng đối phương cũng là cao thủ khí kình hậu kỳ, muốn đem đối phương đánh bại hoặc đánh ch·ết lại không phải mấy chiêu ngắn ngủn là có thể làm được. Lần đầu tiên, Mục Hữu Vân cảm giác được nôn nóng……

Đối phương ánh mắt sáng ngời khi thấy được cơ hội ra tay, một cái giận quyền vung lên.

“Không tốt!” Đối phương vừa động, Mục Hữu Vân liền nhận ra, biết tâm thái mình ra vấn đề để cho đối phương có cơ hội ra tay.

“Trốn vẫn là chiến?” Trốn, kết quả chính là tiên cơ(lợi thế trước đó) mất hết, muốn một lần nữa chiế thượng phong, cần phải chờ đợi cơ hội mới. Mà chiến, thì thời gian để bùng nổ lực lượng cũng không cũng đủ, không có biện pháp đem trăm phần trăm lực lượng phát huy ra tới, lần này đối chiến, thắng bại khó phân.

Ý niệm này chỉ là chợt lóe mà qua quân nhân tranh tranh thiết cốt không chấp nhận có nửa điểm lùi bước, phản xạ thần kinh của Mục Hữu Vân trực tiếp thay thế tư duy làm ra quyết định, quyết đoán giơ quyền lên đón.

“Phanh!” Hai bóng người đồng thời bay ngược ra ngoài.

“Phốc!” Giữa không trung, trong miệng hai người đồng thời phun ra máu tươi! Lưỡng bại câu thương!

Liền ở ngay lúc hiểm nguy trùng trùng, một cái đội viên rốt cuộc duy trì không được bị đối phương đánh trúng b·ị đ·ánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi. Ở giữa không trung tạm thời mất đi hoạt động năng lực đội viên lại lâm vào nguy cơ lớn nhất, hai đối thủ đồng thời nhảy lên nhắm ng·ay đội viên một người đánh ra một quyền, một người lại dùng chân.

“A!” Mục Hữu Vân cùng với mấy đội viên khác nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có thể phát ra gào rống phẫn nộ, bởi vì bọn họ đều đã tới cực hạn căn bản không có năng lực ra tay cứu giúp, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn mất đi một cái đồng bọn sao?

“Phanh” “Phanh” hai tiếng, ng·ay sau đó là hai bóng người ở giữa không trung đột nhiên phân hai cái phương hướng nện thẳng xuống đất.

Mà nguyên bản đội viên bị trọng thương không thể nhúc nhích kia, đột nhiên thay đổi phương hướng bay thẳng đến đội viên đang thủ kính thuẫn ở cửa, tên đội viên ở cửa cũng vận khí toàn thân chuẩn bị đem đồng bọn tiếp được, nhưng thời điểm đồng bọn bay tới lại phát hiện cơ hồ là không sức nặng, y thoải mái mà đem đối phương tiếp được.

Nhưng khi lựa chọn tiếp đồng bọn cũng đại biểu từ bỏ duy trì tác dụng của kính thuẫn, mất đi duy trì kính thuẫn đang chống đỡ ở cửa lập tức biến mất.

Vị đội viên Phong Vân kia tức khắc sắc mặt đại biến cuống quít mà lấy kính thuẫn phát xạ khí, nhưng là có một cái bàn tay to trước một bước đem kính thuẫn phát xạ khí nhặt lên.

Đội viên ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện một người to con mang theo khăn trùm đầu đang một chân bước vào từ cửa đã bị phá hư, y cúi người xuống nhặt lên kính thuẫn phát xạ khí rồi mới bước vào.

Không chỉ ở cửa mà trong phòng cũng xuất hiện một người thần bí mang khăn trùm đầu như vậy.

Nguyên bản lòng đang tuyệt vọng, tức khắc Mục Hữu Vân tràn ngập hy vọng, tuy không biết hai người thần bí này là thần thánh phương nào, nhưng vừa rồi khi đội viên đang ở sinh tử chỉ cách một đường là bọn họ ra tay cứu giúp chỉ bằng điểm này, Mục Hữu Vân tin tưởng bọn họ là bạn không phải địch, liền tính không phải bạn bè, cũng không phải là địch nhân.