Chương 3

Khi đó tôi đang ở ký túc xá trường, còn đang vùi đầu khổ luyện để bắt kịp tiến độ học tập. Ai bảo đầu óc tôi ngốc, tôi luôn phải cố gắng hơn người khác, mới có thể đạt được thành tích tương tự.

Có người chị họ học cùng trường thấy được tôi đang mua bánh bao làm cơm tối, tưởng là ba mẹ tôi còn chưa kịp đón tôi đi tiệc gia đình, vì thế nhiệt tình bảo ba mẹ chị ấy nhân tiện dẫn tôi qua.

Thế là tôi liền mang theo hai cái bánh bao, mơ mơ màng màng bị đưa tới khách sạn, vừa vào cửa đã nhìn thấy ba mẹ ở trong đám người kiêu ngạo giới thiệu em gái.

Khi nhìn thấy tôi, ba mẹ tôi bất giác cau mày, dưới ánh mắt của họ, tôi đang mang một chiếc bánh bao nguội trong chiếc túi nhựa rẻ tiền, bỗng nhiên cảm thấy không biết làm thế nào.

Sau này tôi mới biết, họ cố tình không kể cho mọi người biết về tôi, vì sợ người khác biết họ có một cô con gái xấu xí, ngu ngốc, sẽ làm họ mất mặt.

Bọn họ đã quên, trước khi đầu óc tôi bị hỏng, tôi vẫn luôn đứng đầu toàn trường. Lúc học trung học, hàm răng tôi càng ngày càng hô, họ hàng thấy vậy luôn khuyên họ dẫn tôi đi khám nha khoa, bị ba khuyên bốn thúc giục, cuối cùng họ cũng dành thời gian dẫn tôi đi khám một chuyến.

Nha sĩ nói là miệng bị lồi xương bẩm sinh, do gen gây ra, cần phải phẫu thuật hàm, càng sớm càng tốt. Cân nhắc đến việc tôi vừa lên cấp ba, việc học bận rộn, ba mẹ nói để cho tôi lên đại học sau đó tự mình tiết kiệm tiền đi làm phẫu thuật.

Đồng thời, họ rút kinh nghiệm và chỉnh răng sớm cho em gái, em gái còn được chỉnh hình và phẫu thuật cắt mắt hai mí vì cận thị, mỗi khi trên mặt xuất hiện nốt ruồi hay đốm đen nào em gái đều được nhanh chóng đưa đi xoá bỏ bằng laser.

Tất cả những người gặp cô sau này đều lầm tưởng cô có vẻ đẹp tự nhiên, và ghen tị vì cô thậm chí không có một vết mụn nào.

Bây giờ tôi 18, em gái 16. Tôi học lớp 12, em gái học lớp 10.

Tôi xấu xí, trầm mặc, ngu ngốc, không được người khác chào đón. Em gái xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, thông minh, được mọi người cưng chiều.

Tôi giống như vật thí nghiệm, tất cả những việc tôi chịu đựng đều được bù đắp lên người em gái.

Tôi có cha có mẹ, lại sắp tròn 18 tuổi, đương nhiên không thể đến cô nhi viện, cuối cùng vẫn là bà nội đau lòng cho tôi, nói: "Các người đều không cần Đàn Nguyệt, nhưng ta cần, về sau cũng đừng hối hận quản bà cháu chúng tôi.”

Bà nội không biết gì về thủ tục pháp lý, bà chỉ biết cháu gái bà đang đau đớn, bà đưa tôi đi ngay tại chỗ mà không quan tâm đến khuôn mặt của những người phía sau, tôi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.