Chương 40
CHƯƠNG 40 PN1
Arthur bận rộn, Arthur cũng rất nhàn, hắn bận rộn là vì trong tộc hay trong thành luôn luôn có rất nhiều sự tình cần hắn xử lý, hắn rất nhàn là vì những việc này với hắn mà nói cũng không tính là chuyện gì cả, cho nên đại bộ phận thời gian, hắn sẽ cảm thấy rất buồn chán. Nga, đã quên nói, Arthur là tộc trưởng hổ tộc.
Arthur tuổi còn rất trẻ, cho nên mỗi lần thành chủ triệu tập tộc trưởng các tộc cử hành hội nghị, gương mặt trẻ trung của Arthur trong một đống thú nhân qua tuổi tứ tuần hoặc những lão già có vẻ đặc biệt nổi bật.
Arthur nghĩ điều này cũng không có gì, dù sao thì người trong tộc của mình cũng không ai dị nghị, mà đám lão nhân này càng cho rằng không có vấn đề, nhìn xem, tuổi còn trẻ, có năng lực, trông tướng mạo đường đường tuấn tú lịch sự, mà còn là một tộc trưởng, đối tượng hôn phối thật tốt a.
Nhưng vị tộc trưởng có nhân khí nhất, là đối tượng hôn phối tốt nhất trong thành này, đối với việc này hình như không có chút hứng thú nào cả, mỗi ngày vẫn là cắm đầu vào công tác, đối với những ám chỉ màu hồng tung bay chỉ mắt điếc tai ngơ, điều này làm cho những người đó càng thêm kích động, nga, còn có lòng yêu sự nghiệp, thực sự không thể nào tốt hơn được nữa.
Đối với những thứ này, Arthur cho tới bây giờ đều xem như một cơn gió thoảng mà thôi, thổi qua chẳng để lại gì, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy hình dạng nhàn nhã dạo chơi của papa mình sẽ có chút bất đắc dĩ, “Papa, ngài còn rất trẻ, mà ta cũng quá trẻ, bởi vì tuổi ngài còn rất trẻ, cho nên ta nghĩ ngài có thể đái lĩnh hổ tộc chúng ta đi tới hướng càng huy hoàng hơn trong thời gian tới, mà ta còn quá trẻ như thế, cho nên ta cần rất nhiều cơ hội đi theo sau ngài học hỏi. Nhưng ngài lại đem vị trí tộc trưởng giao cho ta sớm như vậy, điều này làm cho ta quá bất an.”
Laurence rất rất rất sớm đã về hưu nhìn thằng con của mình nghĩ một đằng nói một nẻo mà trợn trắng mắt, “Con cưng, cho tới giờ đều là thực tiễn rồi mới hiểu biết, ngươi đi theo sau ta không học được gì cần thiết đâu, tin ta đi, ngươi tự mình làm còn có thể hiểu biết được nhiều hơn lúc đi theo sau ta nữa kìa. Hơn nữa, ta cũng không nhàn rỗi như ngươi nghĩ đâu, ta mỗi ngày ở bên daddy ngươi còn thấy thiếu nhiều lắm, ai có tinh thần mà đi để ý mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi kia chứ!”
Biểu tình của Arthur càng thêm bất đắc dĩ, “Papa, ngài nghĩ sự vụ trong thành, sự vụ trong tộc là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi sao? Thành chủ và tộc nhân chúng ta nghe được sẽ đau lòng đó, nên biết, thành chủ nghĩ ngài là một người trợ thủ đắc lực tài năng, các tộc nhân cũng nghĩ ngài là một vị tộc trưởng vĩ đại.”
“Nga, được, thằng quỷ kia, thu lại biểu tình giả tạo của ngươi đi, đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì.” Laurence bất mãn mà đấm Arthur một cái, “Thích chơi nổi thì sẽ luôn rơi nhanh nhất, điệu thấp mới là ý định của tổ tiên ta. Quỷ con, ta biết ngươi không nhịn được, cho nên đừng kéo dài mà nhanh chóng tìm một giống cái kết làm bạn lữ đi, đến lúc đó con cái trưởng thành thì cũng có thể giống như ta mỗi ngày làm việc mà mình muốn làm rồi…”
Lần thứ hai trình bày con đường điệu thấp hành động để được yên ổn của tổ tiên dạy bảo, Laurence lại bàn tới chuyện một lát nên dẫn bạn lữ đi dạo chơi mua sắm gì đó rồi đi ra khỏi phòng, không phát hiện vẻ mặt đứa con trai hết cách mà cười nhìn mình rời đi.
Bởi vì có người cha phóng khoáng như vậy, cho nên Arthur phải nhận gánh nặng đái lĩnh tộc nhân tiếp tục đi tới trong khi những quý tộc đệ tử cùng tuổi còn đang nơi nơi ăn chơi.
Bởi vì có lời cha căn dặn, cho nên Arthur không cầu công lao mà hoàn thành nhiệm vụ thành chủ giao phó, trong yến hội linh đình thì cùng những quý tộc giả dối kia chuyện trò vui vẻ, trong xử lý sự vụ trong tộc thì mạnh mẽ vang dội.
Cuối cùng, thành chủ rất thỏa mãn với việc điệu thấp của hắn, quý tộc đối với sự thông minh của hắn rất thưởng thức, tộc nhân đối với thủ đoạn và năng lực của hắn rất tín phục.
Mọi người đều có nhiều mặt, Arthur cũng không ngoại lệ, nhìn thấy dối trá và giả dối trong xã hội quý tộc thượng lưu, trong thời gian nhàn hạ hắn càng nguyện ý biến thành hình thái bạch hổ vào trong rừng nghỉ ngơi thả lỏng, trong rừng không có nịnh nọt lấy lòng, không có hai mặt, không có lục đυ.c với nhau, chỉ có nơi đó, Arthur mới có thể chân chính thả lỏng, hắn thích mảnh rừng này.
Mà hôm nay, mảnh rừng này cũng dành cho hắn một món quà lớn.
Điềm báo thường xuyên tới mà không hề báo trước, khi Arthur nhàn nhã nằm trên tảng đá lớn quen thuộc mà hóng gió gật gà ngủ, nương theo một trận tiếng vang ầm ầm, một vật nặng cứ như vậy rơi bịch lên người hắn.
Bị đè đột ngột như vậy Arthur sửng sốt ba giây rồi phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình bị một giống cái nằm đè lên người. Cái đè như thiên ngoại phi tiên này khiến lòng cảnh giác của Arthur dâng tới mức cao nhất, hắn trầm mặc mà nhìn giống cái kia chậm chạp đem đường nhìn dời sang mặt mình, sau đó có chút ngoài ý muốn mà nhìn kẻ đó đăm đăm nhìn mình, trong miệng còn đọc thốt ra một từ mà mình chưa từng nghe rồi cứ như vậy trợn mắt —— Ngất xỉu.
Đây là chiêu mới của quý tộc sao? Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu Arthur —— Nên biết để có một con rể vàng tiền đồ không thể hạn lượng như Arthur, các vị quý tộc trong nhà có giống cái chưa kết hôn có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chiêu trò mèo nào cũng có thể bày ra, kết quả vĩnh viễn đều là ăn thiệt thòi còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào Arthur.
Đứng lên quan sát thiếu niên ngất xỉu kia một vòng, Arthur phải thừa nhận chủ ý lần này của quý tộc bọn chúng khá hay, thật ra đã tìm được một người hợp khẩu vị của mình, chiêu ném vật từ trên cao xuống này cũng rất mới mẻ, Arthur luôn phiền chán đối với những hành vi liên tục chèo kéo của các quý tộc lúc này trong lòng đã có chút hứng thú.
Vì vậy đem thiếu niên và chiếc hộp lớn kỳ lạ
(cái vali)
của cậu mang về trong hang động mà mình sống trong rừng, muốn nhìn xem lại có chiêu gì mới tung ra hay không.
Arthur nhìn thiếu niên sau khi tỉnh lại thì kéo chiếc hộp kỳ lạ của cậu đi tới cửa động, sau đó trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi, điều này làm cho Arthur lần đầu tiên cảm thấy kỳ quái, bởi vì ánh mắt kinh hoàng của thiếu niên không giống giả vờ, nhưng lại có giống cái nào mà đi sợ thú nhân hóa thành hình thú chứ?
Sau khi đối diện với thiếu niên một lúc lâu, trong lòng Arthur hiện lên một cổ thú vị ác liệt, hắn biểu hiện nhàn nhã từng bước đi tới gần thiếu niên, sau đó không chút nào ngoài ý muốn thấy kinh hãi trên mặt thiếu niên nàng càng rõ, nhìn thiếu niên bởi vì mình tới gần mà nhắm tịt hai mắt, phản ứng một bộ mặc cho người ta xâu xé khiến cho trong lòng Arthur cười vang một trận. Thừa cơ hội này, Arthur hảo hảo mà quan sát thiếu niên một chút, cậu có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đường cong gương mặt thật nhu hòa, còn có cặp mắt đen láy ngập nước chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên được, đôi môi mọng nước lúc này bởi vì khẩn trương mà mím chặt lại, hàng mi thật dài càng không ngừng rung động, giống hồ điệp vỗ cánh bay. Arthur không thừa nhận cũng không được, đó là một đứa trẻ trông rất xinh đẹp, chí ít Arthur nhìn không thấy ghét.
Xem kỹ một lần tướng mạo của thiếu niên, Arthur buồn cười mà nhìn thiếu niên vì đợi lâu không có động tĩnh mới len lén hé mắt ra một khe nhỏ quan sát tình hình, sau đó vì hắn đứng yên ở nơi này không hề động đậy, cặp mắt ngập nước kia liền mở to ra, biểu tình trên mặt viết rõ ràng —— Sao không bổ nhào lên cắn ta?
Thiếu niên có thể biểu hiện rõ ràng suy nghĩ trong lòng lên mặt khiến hứng thú trong lòng Arthur càng đậm.
Hắn thấy thiếu niên từ khẩn trương lúc đầu đến thả lỏng về sau, thậm chí lúc cái bụng đói kêu lên ọt ọt trên mặt còn lộ ra hai tảng đỏ ửng, điều này làm cho Arthur nghĩ thiếu niên trông không tồi, còn rất dễ thương.
Nhưng lúc ăn thì thiếu niên lại đút thức ăn cho mình như đút cho thú cưng khiến Arthur nghĩ đứa trẻ này có dây thần kinh quá thô rồi —— Hắn cho rằng mình là thú cưng sao? Lẽ nào chưa từng thấy thú nhân có hình hổ sao? Nhưng biểu tình vô tư của thiếu niên trông không như giả vờ, nghi hoặc trong lòng Arthur càng lớn hơn nữa, hắn thực sự không biết mình là ai sao? Hay là nói hắn đang nghĩ mình là một con mãnh thú đơn thuần?
Sau đó, Arthur nghĩ bí ẩn trên người thiếu niên càng lúc càng nhiều, ngôn ngữ cổ quái mà cậu nói không thuộc về bất luận bộ tộc nào, lại có một vật nhỏ chỉ cần nhấn một cái là có thể phun ra ngọn lửa, cậu có một cái hộp nhỏ có thể kéo ra hai sợi dây dài đeo vào lỗ tai sau đó rung đùi đắc ý mà trong miệng còn thầm thì hát nhỏ, thậm chí cậu còn hăng hái bừng bừng ôm lấy mình sau đó đem cái hộp đen đó giơ lên cao một hồi, cuối cùng Arthur kinh ngạc thấy được hình dạng của mình trong hộp, rất thật giống hệt như bản thân mình, điều này thực sự không thể tin nổi!
Lăn qua lăn lại một lúc, thiếu niên đang ngủ, Arthur nhìn thiếu niên bởi vì sợ lạnh mà rúc dưới bụng mình hồi lâu, cuối cùng cho ra hai kết luận: một, thiếu niên không phải bất luận quý tộc nào phái tới; hai, thiếu niên này rất thú vị, rất hợp khẩu vị của mình.
Kết luận như vậy khiến Arthur đặt quyết định sẽ tiếp tục ở trong rừng thêm một đoạn thời gian, hắn muốn nhìn xem, sau một đoạn thời gian, có thể giải đáp được bí ẩn trên người thiếu niên hay không.
Vì thế Arthur vẫn duy trì hình hổ cùng thiếu niên sinh hoạt trong rừng, hắn đi săn cho thiếu niên, nhìn thiếu niên nướng cái món nướng vô cùng thê thảm của cậu, buổi tối bên đống lửa nghe thiếu niên thì thầm nói bằng loại ngôn ngữ mà mình không hiểu, thậm chí có một lần thiếu niên còn ôm mình mà rơi lệ. Thiếu niên không cho Arthur quay đầu lại, Arthur cũng săn sóc, chỉ là cảm thấy dịch thể tích xuống cổ mình nóng hổi.
Nguyên bản ngày hôm đó Arthur theo thường lệ ra ngoài đi săn, trên đường lại gặp thuộc hạ tìm đến để đi xử lý việc gấp trong tộc, lúc rời đi Arthur quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng hang động, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
Sự vụ được xử lý rất nhanh, nhưng trong lòng Arthur luôn luôn vô thức nhớ tới thiếu niên trong rừng kia, cậu hẳn là đã phát hiện hắn không còn ở đó? Cũng không biết không có mình đi săn thì cậu sẽ ăn cái gì, buổi tối làm sao mà ngủ? Vòng vo nghĩ ngợi, đợi khi phục hồi tinh thần thì Arthur lại lắc đầu, người hay vật kỳ lạ thì đương nhiên thú vị, nhưng cho tới bây giờ, tập trung quá nhiều hứng thú cho những thứ không biết rõ thì rất nguy hiểm, mặc dù bản thân nghĩ đối phương không có ác ý, nhưng ai biết được, khó tránh có lúc phán đoán sai lầm, vẫn nên cẩn thận là trên hết.
Nguyên bản nghĩ nên đặt đoạn gặp nhau kỳ quái này sang một bên, nhưng cuối cùng Arthur phát hiện chỉ vài ngày ở chung ngắn ngủi, ảnh hưởng của thiếu niên mang đến cho hắn còn nhiều hơn so với hắn đã từng nghĩ, biểu hiện cụ thể là ngày hôm sau Arthur lại vào rừng lần nữa.
Đi tới hang động thì thiếu niên đã đi khỏi, Arthur suy nghĩ một chút rồi truy tìm theo mùi mà thiếu niên để lại, sau đó liền thấy được một màn mạo hiểm kia.
Đối phó với con dã thú nọ đối với Arthur mà nói chỉ là chút việc cỏn con, nhưng sau khi giải quyết xong con dã thú tầm thường nọ, thiếu niên ôm lấy mình gào khóc khiến Arthur có chút hoảng loạn, cảm giác như vậy từ trước tới nay chưa từng có.
Không phải chưa từng nghĩ nên mang thiếu niên về chủ thành, nhưng thói quen cẩn thận nhiều năm dưỡng thành khiến hắn nói cho bản thân, chờ một chút, chờ một chút.
Sinh hoạt trong rừng lại tiếp tục, thiếu niên càng lúc càng ỷ lại hắn, thời gian như dòng suối trong suốt, đem nghi kỵ và lo lắng trong lòng Arthur cuốn đi từng mảng, cuối cùng, trong một đêm tuyết rơi, Arthur quyết định sẽ mang thiếu niên về chủ thành —— Thân thể và quần áo đơn bạc của thiếu niên không thể chống đỡ thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo này, đồng thời, trong lòng mình hình như cũng đang xảy ra thay đổi vi diệu.
Ngày hôm sau, phản ứng của thiếu niên đối với sự biến hóa của mình lần thứ hai vượt qua dự liệu của Arthur, cậu hình như chưa từng gặp được thú nhân giống đực, vẻ mặt là giật mình khó nén, mà sau khi được đưa tới chủ thành thì cư nhiên lại tức giận đến mặt mũi đỏ bừng cả người run rẩy rồi rống to vào mặt mình, cuối cùng không thèm quay mặt lại mà chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên có người dám hùng hổ với mình như vậy, Arthur nhất thời cũng choáng váng, nhưng cuối cùng vẫn bảo thị vệ đi theo sau thiếu niên mang vẻ mặt bị lừa dối kia, phản ứng của cậu khiến Arthur cảm thấy mình nên hảo hảo mà suy nghĩ một chút.
Tin tức của thị vệ cuồn cuộn không ngừng truyền tới, thiếu niên mê mang rảo bước ngoài đường, cuộn người ngồi dưới mái hiên tránh gió trú mưa, thậm chí chỉ một thứ trái cây mà cũng không nỡ ăn toàn bộ.
Buổi tối hôm đó, bên ngoài mưa to gió lớn, thiếu niên trải qua không tốt, Arthur cũng cả đêm ngủ không ngon, ngài mai, khi đã quyết định, Arthur vội vã chạy tới nơi thiếu niên dừng chân, nhìn thiếu niên chật vật suy yếu bởi vì mình đến mà lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong lòng có chút bất đắc dĩ, có chút yêu thương.
Trên đường ôm thiếu niên trở lại, Arthur nghĩ, có thể, đây là món quà mà thiên thần đã tặng cho mình.