Chương 10: Một giây sau, tầm mắt anh tối đen, ngã vào lòng Lâm Khiếu Minh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: spring | Beta-er: lnc

Lục Tẫn Triêu đứng ở trong phòng thay quần áo, hai mắt anh khép hờ, sắp xếp lại những tin tức trước mắt đã biết.

"L*иg ngực của lính gác kia bị dập rất nặng, phẫu thuật mở l*иg ngực khó, cậu phải đích thân thực hiện. Trước tiên tôi sẽ cùng với điều dưỡng lấy ống thép ra, bệnh nhân bị cửa xe kẹp kia giao cho lão Vương." Vu Huy rửa tay xong, giơ hai tay lên, chờ mặc vào áo choàng phẫu thuật.

Bác sĩ khoa cấp cứu nắm giữ kỹ thuật mổ khoang ngực và xử lý cấp cứu cần thiết, nhưng họ chắc chắn không thể xử lý và chữa trị ngoại khoang ngực chuyên sâu như Lục Tẫn Triêu.

Ngoại trừ hoàn thành phẫu thuật mở l*иg ngực của lính gác, Lục Tẫn Triêu còn phải phụ trách mổ chính cho cả ba người.

Tất cả điều dưỡng trực tại khoa ngoại l*иg ngực đều bị gọi tới, hỗ trợ cho quá trình phẫu thuật. Trải xong ga vải vô trùng, hoàn tất kiểm kê thiết bị, bật đèn phẫu thuật.

Tăng sức mạnh cho tấm chắn, cố gắng thu hồi toàn bộ tinh thần lực, duy trì sự tập trung tuyệt đối, Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, mở hai mắt ra, bước qua cửa cách ly, tiến vào khu vực phẫu thuật.

Bác sĩ gây mê nhìn chằm chằm con số trên máy móc, tiến hành gây mê toàn thân. Điều dưỡng và phụ mổ hai đặt ống thông tĩnh mạch ngoại biên*, kiểm tra thiết bị kết nối lần cuối.

*Đặt đường truyền tĩnh mạch trung tâm từ ngoại biên (viết tắt: PICC) là thiết lập ống thông từ tĩnh mạch ngoại biên ở khuỷu tay và luồn đầu cuối của ống đến tĩnh mạch trung tâm. Kỹ thuật này hiện nay được thực hiện nhiều ở khoa hồi sức và phẫu thuật tại các bệnh viện lớn bởi những y tá và bác sĩ có đào tạo chuyên môn.

Thời đại tinh tế đã xuất hiện phòng phẫu thuật cỡ lớn, có thể tạo điều kiện cho nhiều cuộc phẫu thuật đồng thời thực hiện, hoàn cảnh LAF* đặc thù đủ để ngăn ngừa hiện tượng lây nhiễm chéo xảy ra.

*Đã chú thích ở chương trước: Để đảm bảo chất lượng vô trùng của phòng phẫu thuật, người ta sử dụng hệ thống làm sạch môi trường OT Laminar (dùng dòng chất khí hoặc chất lỏng). Ở đây mình dùng cụm LAF (Laminar Air Flow) để chỉ hệ thống OT Laminar lưu thông bằng dòng chất khí nhé!

Vì vậy bác sĩ có thể thực hiện nhiều ca phẫu thuật cùng lúc, không cần phải lo lắng liệu việc thay quần áo phẫu thuật hoặc các nguyên nhân khác sẽ tạo thành lây nhiễm chéo hay không.

Hứa Vân Phỉ ngồi trong căn phòng trong suốt bên cạnh phòng mổ, đề phòng lính gác lại mất kiểm soát, đồng thời giám sát tình trạng tinh thần của tất cả y sĩ.

Dẫn đường không chỉ có thể trợ giúp lính gác, họ cũng có thể hấp thu tâm trạng tiêu cực của người bình thường, giữ vững trạng thái bình tĩnh chuyên chú.

Lục Tẫn Triêu đi vào trong phòng mổ, khẩu trang và mũ vô khuẩn che khuất hơn một nửa gương mặt anh, chỉ để lộ ra đôi mắt màu hổ phách, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, không còn thấy vẻ dịu dàng thường ngày. Dưới sự tập trung cao độ, anh như thể biến thành con người hoàn toàn khác.

L*иg ngực sụp xuống của lính gác đang gian nan trập trùng theo từng lần hô hấp, trải qua bước khử trùng, làn da lộ ra màu nâu của iodophor*. Lục Tẫn Triêu vươn tay, lưỡi dao mổ 71#** được phụ mổ hai đưa tới.

*Iodophor là một chế phẩm có chứa iốt được tạo phức với chất hòa tan, chẳng hạn như chất hoạt động bề mặt hoặc polyme hòa tan trong nước, ví dụ, povidon. Kết quả là một vật liệu hòa tan trong nước, giải phóng iốt tự do khi ở trong dung dịch.

**Chắc tác giả chém, chứ mình tra thì không có =))))))

Nhát dao đầu tiên rơi xuống vết cắt chỗ xương ức, rạch mở thẳng một đường đến vị trí phía dưới mũi ức*.

*Mũi ức (Xiphoid process): Có dạng thuôn dài thành chóp nhọn, là phần nằm ở dưới cùng của xương ức. Mũi ức nối liền với thân ức, được cấu tạo từ thành phần chính là sụn, vì vậy khu vực này rất dễ bị vôi hóa khi con người dần bước vào giai đoạn lão hóa. (Dưới đây là hình ảnh phần xương ức)Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió - Chương 10: Một giây sau, tầm mắt anh tối đen, ngã vào lòng Lâm Khiếu MinhLưỡi dao 71# được đổi thành dao mổ điện, mô dưới da và cơ bắp bị rạch ra, máu được băng gạc khô lau đi.

Bên tai truyền đến âm thanh vận hành của máy cưa tròn cỡ nhỏ, Vu Huy và điều dưỡng đang cắt đi phần thừa của ống thép, chỉ để lại chừng 20 cm để sau này tiến hành gỡ ra. Phẫu thuật mở l*иg ngực của một bệnh nhân khác cũng đang diễn ra thuận lợi, bọn họ đang cố gắng hết sức tránh đi bộ phận bị thương nặng.

Phụ mổ hai đưa kẹp xà mâu qua, Lục Tẫn Triêu tách rời dây chằng khớp ức đòn và màng phổi, bóc tách mô liên kết lỏng lẻo khu vực xương ức.

Xương màu trắng lộ ra trước mắt, tám xương sườn vỡ thành từng mảnh, trái ba phải năm. Mảnh xương vỡ đại khái đã rơi vào bên trong l*иg ngực, bước tách xương ức có thể lược bỏ đi.

Lục Tẫn Triêu dùng sáp cầm máu xương lấp đầy ống tủy để cầm máu, phụ mổ một đang gắp các mảnh xương vỡ nhỏ ra ngoài.

"Huyết áp đang liên tục giảm xuống." Điều dưỡng lưu động nhìn chằm chằm máy đo huyết áp nói.

Lục Tẫn Triêu ừ một tiếng: "Xuất huyết trong, nâng đỡ khoang ngực cho tôi".

Tinh thần lực vô ý thức tản ra, bao trùm lấy l*иg ngực mở rộng của lính gác, tìm kiếm bên trong, xem xét tình trạng hệ thống phế quản, tim bình thường, động mạch chủ cũng bình thường, phổi có vài tổn thương nhưng vấn đề không lớn, chỉ có một điểm xuất huyết chủ yếu.

Rốt cuộc là ở đâu?

Trong phòng bên cạnh, Hứa Vân Phỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu, đôi mắt ngập tràn khϊếp sợ, thỏ Angora trong lòng nâng thân trên lên, phát ra tiếng kêu yếu ớt về phía phòng mổ.

Bác sĩ trẻ tuổi đứng trước bàn mổ, đôi tay dính máu tươi đang cầm kẹp phẫu thuật, xuyên thấu qua hệ cơ quan và mô trong cơ thể lính gác, tìm kiếm điểm xuất huyết.

... Đây là?

Nhiều tinh thần lực tự động tuôn ra hơn, nhưng Lục Tẫn Triêu chưa từng phát hiện ra.

Anh nhìn chằm chằm l*иg ngực được mở ra trước mắt, tất cả hiện ra trong đầu anh như thể hình vẽ 3D lập thể, từng mạch máu, từng dây thần kinh, cơ quan nội tạng đang hoạt động, vị trí ẩn giấu bên dưới tầng tầng mô, hết thảy đều bị "nhìn" thấy.

"Tìm thấy rồi."

Lục Tẫn Triêu vươn tay, nắm chặt lấy kẹp Halsted Mosquito điều dưỡng đưa tới, kẹp lấy động mạch ngực trong bị xương sườn đâm rách.

Động mạch ngừng máu, nhanh chóng xẹp xuống. Tay Lục Tẫn Triêu rất ổn, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía phụ mổ một.

"Tiêm tĩnh mạch thuốc thử số H53, tiến hành khâu lại động mạch."

Phụ mổ một gật đầu, bắt đầu tiến hành cầm máu và khâu động mạch.

Cùng lúc đó, mảnh kim loại trên ngực bệnh nhân giường số 1 đã được dịch đi, bác sĩ cấp cứu Vương Cầu Bình phụ trách xử lý khẩn cấp cho anh hô lên: "Bác sĩ Lục, bên này xong rồi! Bệnh nhân hô hấp khó khăn, phổi trái không thể trương lên!"

Lục Tẫn Triêu quay người, nhanh chóng đi về phía giường số 1, anh đón lấy kẹp tam giác Duval Collin từ trong tay điều dưỡng: "Thực hiện nội soi phế quản".

Ống nội soi nhanh chóng cắm vào xoang mũi của bệnh nhân, Lục Tẫn Triêu nhìn chăm chú vào hình ảnh dần thay đổi theo sự xâm nhập của đầu ống, nhưng từ nơi tối tăm, dường như anh đã biết được ổ bệnh - phế quản chính bên phổi trái đứt hoàn toàn bởi tác động cắt chém cửa xe.

"Thực hiện CPB*." Không đợi được kết quả chuẩn xác, Lục Tẫn Triêu không chờ được mà ra mệnh lệnh. Thời gian chính là sinh mạng, hiện tượng tràn máu màng phổi và xẹp phổi đã nói cho anh biết căn nguyên vấn đề ở đâu, kết quả nội soi chỉ là chứng minh cho điều này thôi.

*Raw là 上体外循环: Tuần hoàn ngoài cơ thể (Cardiopulmonary bypass – CPB) là một kỹ thuật nhằm thay thế tạm thời chức năng tim và phổi khi cần phải thực hiện các ca phẫu thuật sửa chữa hoặc thay thế các cấu trúc tim mạch hoặc mạch máu lớn trong cơ thể, được thực hiện nhờ vào các máy tim phổi nhân tạo và phải được điều khiến bởi các bác sĩ và kỹ thuật viên chuyên ngành, có nghiệp vụ chuyên môn cao. Kỹ thuật CPB được biết đến phổ biến nhất là ECMO - Oxy hóa qua màng ngoài cơ thể (Extracorporeal membrane oxygenation)

Kẹp tam giác Duval Collin nhẹ nhàng nhấc lá phổi trái lên, vết đứt ở phế quản chính rõ ràng hiện lên trước mắt mọi người: "Chuẩn bị tiến hành phẫu thuật ghép nối vết nứt phế quản chính phổi trái, đưa dao Emile cho tôi. Tiếp tục nội soi, nhìn xem có còn vết thương nhỏ nào khác hay không."

Vết đứt chỗ phế quản được cắt bằng một lần nữa, thuận lợi cho bước nối tiếp và khâu lại sau đó.

Lục Tẫn Triêu kiểm tra xem còn tổn thương khác hay không, đảm bảo những nội tạng và mạch máu khác không còn vấn đề lớn: "Bác sĩ Vương, anh qua làm thủ thuật ghép nối đi."

"Được."

Giao công việc ghép nối cho Vương Cầu Bình, Lục Tẫn Triêu đi về phía bệnh nhân trên giường số 2. Dưới sự cố gắng của Vu Huy và điều dưỡng, ống thép đã được lấy ra. Bọn họ đang thực hiện cầm máu khẩn cấp, ống thép to bằng ngón tay cái đã từng sượt qua tim của bệnh nhân, gây ra xuất huyết nặng.

Vu Huy nói: "Trái tim bị tổn thương, hẳn là tâm thất phải! Tình trạng phổi cũng không hề tốt!"

"Tôi biết rồi."

Phẫu thuật mở khoang ngực đơn giản đã hoàn thành. Lục Tẫn Triêu nhanh chóng mở màng tim, hút ra máu bầm và cục máu trong đó, chuẩn xác tìm được vùng bị tổn thương, dùng ngón tay ấn xuống vết thương, đè ép cầm máu.

Tốc độ của anh nhanh đến mức Vu Huy đứng bên cạnh không nhịn được mà sửng sốt. Ông ấy vẫn luôn biết cậu học sinh đi theo ông thực tập tại khoa cấp cứu ba năm trước là một bác sĩ giỏi hiếm có, nhưng ông ấy không ngờ chỉ mới vài năm ngắn ngủi, Lục Tẫn Triêu đã phát triển đến trình độ khiến ông phải khϊếp sợ.

Mà Lục Tẫn Triêu hoàn toàn không chú ý tới sự kinh ngạc của Vu Huy, toàn bộ thể xác và tinh thần của anh đang đặt trên người ba bệnh nhân.

Đúng vậy, ba người. Không chỉ riêng bệnh nhân đang được anh đè ép tâm thất và chuẩn bị tiến hành khâu lại, mà cả thủ thuật ghép nối phế quản chính phổi trái, cùng với phẫu thuật khâu lại động mạch ngực trong và loại bỏ mảnh vỡ xương sườn của lính gác đều hiện ra ở trong đầu anh, vô cùng rõ ràng và chính xác.

Nước biển rót vào tất cả, bao lấy tất cả, lấp đầy hết thảy.

Miệng vết thương ở tâm thất quá lớn, Lục Tẫn Triêu dùng hai mũi kim chỉ đan chéo nhau tạm thời cầm máu, bỏ thêm miếng đệm, tiến hành khâu lại tầng đệm đầu tiên.

Lúc này, cửa cách ly chợt mở ra, Eusta vội vàng chạy từ nhà tới sau khi nhận được điện thoại bước nhanh đến bên cạnh Lục Tẫn Triêu, thấp giọng hỏi: "Sao rồi?"

Lục Tẫn Triêu đáp: "Tạm thời đã ngừng máu, giường 1 đang chữa trị phế quản chính trái và tổn thương phổi, giường 2 thương tích cấp tính ở tim, giường 3 tám xương sườn gãy nát, động mạch ngực trong bị đứt, đang ghép nối."

"Được." Eusta tiếp nhận phẫu thuật của lính gác trên giường số 3, gánh nặng trên vai Lục Tẫn Triêu bớt đi một người, trong lúc nhất thời phòng mổ chỉ còn lại tiếng va chạm của các loại máy móc và âm thanh giao lưu ngắn ngủi.

Vu Huy đảm nhiệm vị trí phụ mổ của Lục Tẫn Triêu, phối hợp với anh làm phẫu thuật khâu tim. Dù đã lăn lộn trong nghề 20 năm, ông vẫn không thể không cảm khái, đường khâu của Lục Tẫn Triêu có thể xem như nghệ thuật.

Làm thế nào mà anh có thể làm được tất cả mọi chuyện chính xác như vậy? Giống như một con dao mổ, tinh vi mà nhanh nhẹn.

Hoàn tất thao tác khâu lại tim, chắc chắn không còn chảy máu, Lục Tẫn Triêu mở khe hở dẫn lưu bên dưới dây thần kinh cơ hoành*, tiện cho việc tiến hành quan sát hậu phẫu.

*Raw là 神经后, cái này thì chúng mình chịu:((

Ngay lúc điều dưỡng và các phụ mổ đều thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã kết thúc, Lục Tẫn Triêu không hề thu tay lại, mà căn cứ vào phản hồi từ trong thế giới tinh thần, bình tĩnh nói: "Nâng lá lách lên, lá lách của bệnh nhân cũng bị nứt vỡ."

Tất cả âm thanh đều truyền vào trong tai Hứa Vân Phỉ ngồi sau bức tường kính.

Thời gian dần trôi qua, sự mệt mỏi xuất hiện trên người của các y bác sĩ, tâm trạng tiêu cực nảy sinh do quá căng thẳng biến mất dưới sự dẫn dắt của dẫn đường.

Trạng thái của y bác sĩ có liên quan trực tiếp đến cuộc phẫu thuật có thành công hay không, mặc dù cô không đứng trong phòng mổ, lại là lớp hậu thuẫn quan trọng của họ.

Tình trạng của lính gác ở giường số 3 luôn giữ ở trạng thái ổn định, hồi nãy, khi tiến vào trong tấm chắn của lính gác, Hứa Vân Phỉ phát hiện cảm giác đau của lính gác đã được đóng cửa, tất cả tâm tình tiêu cực và sự đau đớn đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nơi này ngoài cô ra, còn có một dẫn đường khác.

Hứa Vân Phỉ nhớ lại, hơn 10 ngày trước, Lục Tẫn Triêu đột nhiên đi một chuyến đến khoa lính gác, lúc đó cô ấy còn tưởng rằng Lục Tẫn Triêu đến tìm Ân Tề.

Hóa ra anh vẫn luôn che giấu bản thân mình.

Hứa Vân Phỉ hít thở sâu, bình tĩnh dùng tinh thần lực của mình tiến hành dung hợp với Lục Tẫn Triêu, cố gắng hết sức cho anh thêm chút chống đỡ.

Ca mổ đã tiến hành suốt bốn tiếng, sử dụng tinh thần lực với cường độ cao trong thời gian dài như vậy rất dễ dàng rơi vào quá tải.

Rạng sáng hai giờ rưỡi, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt.

Kiểm tra tình trạng sự sống của ba người, tất cả họ đều đã ổn định, được đẩy đến phòng ICU quan sát hậu phẫu, lính gác bị thương nghiêm trọng nhất chuyển vào khoang chữa bệnh toàn diện.

Đây là sản phẩm ra đời trong thời kỳ y học hiện đại đạt đến đỉnh cao, có thể xúc tiến vết thương nhanh chóng khép lại, nhưng tại hành tinh Nam Thiên xa xôi chỉ có một vài khoang.

Bằng không thì bọn họ cũng không cần căng thẳng như vậy.

Lục Tẫn Triêu cởϊ qυầи áo phẫu thuật và găng tay nhuốm máu ra, cẩn thận rửa sạch hai bàn tay và cánh tay, đổi lại quần áo, lấy về chìa khóa và thẻ tên trước ngực, bước ra khỏi khu vực phòng mổ.

Đầu nặng chân nhẹ, hai mắt anh hơi nhòe đi, việc tập trung tinh thần cao độ ròng rã suốt sáu tiếng khiến đầu âm ỉ đau.

Vu Huy vỗ bả vai anh khen không dứt miệng, nhưng Lục Tẫn Triêu không còn nghe rõ rốt cuộc ông đang nói gì. Anh cảm thấy mình như một cái giếng bị hút cạn nước, nhưng bên trong thế giới tinh thần, mặt biển vẫn mênh mông vô bờ.

Hứa Vân Phỉ bước tới, ngăn cản Vu Huy hưng phấn nói tiếp: "Thầy Vu, để bác sĩ Lục đi nghỉ ngơi đi, anh ấy đã đi làm suốt cả một ngày rồi.

Lúc này Vu Huy mới chợt phản ứng lại, Lục Tẫn Triêu đã làm việc liên tục không nghỉ suốt gần 20 tiếng đồng hồ, còn đứng mổ chính ba cuộc phẫu thuật cấp cứu có độ khó cực cao: "Ấy ấy, đúng, Tiểu Lục, cậu mau về nhà đi."

Lục Tẫn Triêu miễn cưỡng nở nụ cười, Vu Huy xoay người trò chuyện với Eusta, Hứa Vân Phỉ nắm lấy cổ tay anh, thấp giọng nói: "Sau khi về nhà nhớ ngủ một giấc thật ngon."

Tinh thần lực ấm áp cho anh sự trợ giúp cuối cùng, Lục Tẫn Triêu gật đầu, không thể suy nghĩ tại sao đối phương phải nói những lời này với anh, liệu cô đã phát hiện điều gì chưa. Dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng của Hứa Vân Phỉ, anh quay người bước ra khỏi cánh cửa khoa cấp cứu.

Lục Tẫn Triêu không biết mình về đến nhà như thế nào.

Đầu anh đau đớn vô cùng, mỗi bước chân như thể giẫm lên mây, hơi không cẩn thận là sẽ rơi xuống vực sâu.

Đây là cảm giác anh chưa bao giờ có, bởi vì lúc mổ đã quá mức chuyên chú, tinh thần lực dùng quá độ sao?

Bước xuống khỏi xe taxi, gió đêm thổi qua đầu óc lơ mơ, Lục Tẫn Triêu thất tha thất thểu đi đến trước cửa, vươn tay ra đè xuống khóa vân tay.

Lần đầu tiên anh sờ vào vách tường lạnh như băng, lần thứ hai anh ấn xuống khung cửa nhô lên, lần thứ ba chạm phải chốt cửa.

Lục Tẫn Triêu cố gắng ngắm ngón tay cho chuẩn, nhưng anh không thể làm được. Anh đã đánh mất cảm giác cơ bản nhất về không gian xung quanh.

Đầu óc đau đến mức khó mà chịu được, thậm chí dâng lên cảm giác buồn nôn. Một tay Lục Tẫn Triêu chống vào tường, cau mày nhắm mắt đứng yên, chờ khoảng thời gian khó chịu nhất này trôi qua.

Nhưng đôi chân đã mềm như thể không còn là của anh.

Ngay trước khi ngã sấp xuống đất, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra. Lục Tẫn Triêu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của lính gác.

Một giây sau, tầm mắt anh tối đen, ngã vào lòng Lâm Khiếu Minh.

- --

Editor và beta-er có lời muốn nói: edit truyện giải trí tôi thành người học y lúc nào không hay (tang thương hút thuốc.jpg)