Chương 11: Đồng thời còn ngậm luôn cả hai ngón tay của Lâm Khiếu Minh

Editor: spring | Beta-er: lnc

Hỏi: Một dẫn đường sử dụng tinh thần lực quá mức, dẫn đến quá tải sẽ xuất hiện triệu chứng như thế nào?

Nếu là trước kia, Lâm Khiếu Minh chắc chắn sẽ không quan tâm đến vấn đề tương tự, đời trước cậu thân là lính gác hắc ám, chưa từng kết hợp với dẫn đường của mình, nên càng không có hứng thú đi tìm hiểu những thứ thâm sâu hơn.

Đối với cậu mà nói, dẫn đường có thể là đồng nghiệp, công cụ, kẻ địch, nhưng vĩnh viễn không thể là cộng sự.

Mà bây giờ, Lục Tẫn Triêu cho cậu đáp án của câu hỏi này.

Tối hôm qua Lâm Khiếu Minh vẫn luôn chờ đợi Lục Tẫn Triêu về nhà, khoảng tám giờ tối, anh gửi tin nhắn nói mình chuẩn bị về, rồi sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.

Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, Lâm Khiếu Minh có hơi lo lắng. Cậu ngồi đợi trong phòng khách ròng rã đến ba giờ sáng, cuối cùng cũng nghe thấy đường phố yên tĩnh bên ngoài có tiếng động.

Cậu mở cửa, Lục Tẫn Triêu trực tiếp đổ vào trong ngực cậu.

Nói là ngã chúi đầu vào thì chính xác hơn. Lâm Khiếu Minh kéo Lục Tẫn Triêu vào cửa, chỉ với ba giây đã phán đoán ra đối phương vừa trải qua điều gì.

Sử dụng tinh thần lực quá mức dẫn đến ý thức quá tải.

Cả người Lục Tẫn Triêu hoàn toàn mềm nhũn, mất toàn bộ ý thức. Lâm Khiếu Minh ôm anh vào trong phòng ngủ, cậu muốn đi vào vùng tinh thần của anh để trợ giúp một phen, lại phát hiện tấm chắn của Lục Tẫn Triêu cứng rắn như sắt, không hề có một khe hở nào.

Anh đã hoàn toàn đóng kín bản thân mình.

Tấm chắn vừa cứng rắn vừa bền chắc như vậy chắc chắn không thể sinh ra trong một sớm một chiều, năm 16 tuổi Lục Tẫn Triêu không thể thuận lợi thức tỉnh đại khái cũng có liên quan đến việc này.

Trên người Lục Tẫn Triêu còn vương lại mùi máu tanh và nước khử trùng, chúng nói cho Lâm Khiếu Minh biết, anh hẳn vừa mới tiến hành một ca mổ vô cùng khó khăn, nên mới dẫn đến quá tải.

Lâm Khiếu Minh cởϊ qυầи áo và giày của Lục Tẫn Triêu xuống, dọn dẹp lại cho anh, báo tuyết víu vào mép giường, ngửi ngửi tay Lục Tẫn Triêu.

"Đừng có quấy rầy anh ấy." Lâm Khiếu Minh nhẹ nhàng vỗ đầu báo tuyết: "Đi thôi."

Cuối cùng cậu cũng có thể đi nghỉ ngơi.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau Lục Tẫn Triêu mới tỉnh lại.

Trong phòng khách, Lâm Khiếu Minh nghe được tiếng rêи ɾỉ thống khổ kia rất rõ ràng. Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, Lục Tẫn Triêu đã tỉnh, đang cau mày, chậm chạp xê dịch cơ thể.

"Anh cảm thấy thế nào?"

Lâm Khiếu Minh đi đến bên giường, cúi người sờ lên trán anh, còn ổn, nhiệt độ bình thường.

Lục Tẫn Triêu ngơ ngác nhìn cậu, nắng chiều ánh vào trong đôi mắt màu hổ phách, mang đến cảm giác trong suốt khó tả.

Lâm Khiếu Minh đã nhận ra có gì đó không đúng.

Cậu chưa từng thấy biểu cảm gần như ngu đần này của Lục Tẫn Triêu.

Vẫn chưa hồi phục lại à?

Lâm Khiếu Minh nhíu mày, quơ quơ tay trước mặt Lục Tẫn Triêu, thấp giọng hỏi: "Còn nhận ra tôi là ai không?"

Không biết Lục Tẫn Triêu tiếp nhận được tin tức như thế nào, anh sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Minh mấy giây, đột nhiên bật cười.

Lỗ mũi phát ra tiếng cười nghe giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Lâm Khiếu Minh:...

Lâm Khiếu Minh nắm lấy cổ tay Lục Tẫn Triêu, thử lần nữa tiến vào thế giới tinh thần của anh, xem tình huống này là thế nào, nhưng vẫn bị tấm chắn ngăn cản chặt chẽ.

Hôm thức tỉnh, cậu thuận lợi tiến vào thế giới tinh thần của Lục Tẫn Triêu bởi vì hai người đang ở trong trạng thái kết hợp nhiệt, Lục Tẫn Triêu đón nhận cậu, chủ động mở ra cho cậu.

Cưỡng chế xâm nhập sẽ chỉ khiến tình huống càng trở nên tệ hại hơn mà thôi, Lâm Khiếu Minh thu tay lại, đối mặt với Lục Tẫn Triêu như vậy, nhất thời luống cuống tay chân.

Cậu yên lặng đứng im, thấy bờ môi Lục Tẫn Triêu hơi khô, cậu vào phòng khách rót cho anh một chén nước ấm.

"Uống chút nước đi đã."

Cậu đỡ sau lưng Lục Tẫn Triêu giúp anh ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Đối phương nhìn chằm chằm cậu, không hề chớp mắt.

Lần đầu tiên Lâm Khiếu Minh chú ý tới, màu sắc đôi mắt Lục Tẫn Triêu lại nhạt như vậy dưới ánh mặt trời.

Lâm Khiếu Minh bỏ ống hút vào trong cốc, đưa đến bên môi Lục Tẫn Triêu: "Độ ấm vừa phải."

Lục Tẫn Triêu ngoan ngoãn hé miệng, cắn ống hút, nhanh chóng cắn xẹp đầu ống hút thành một mặt phẳng, không uống ngụm nước nào.

"Không phải cắn." Lâm Khiếu Minh đổi một ống hút mới: "Ngậm lấy nó, sau đó dùng sức hút."

Còn chưa nói xong, Lục Tẫn Triêu cũng cắn hỏng cây ống hút này ngay trước mặt cậu.

Lâm Khiếu Minh là một người rất có kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn của cậu giới hạn trong việc đối đãi với nhiệm vụ và đấu tranh với các loại âm mưu kế sách, có điểm giống sự ngấm ngầm chịu đựng mà thú dữ nhất định phải trả giá để giành được con mồi hơn, chỉ có đủ ích lợi mới đáng giá cậu bỏ ra thời gian và sức lực.

Từ biểu hiện vừa rồi của Lục Tẫn Triêu, Lâm Khiếu Minh suy đoán hiện tại trí thông minh của anh không quá 3 tuổi, có khả năng không hiểu được ý của cậu, cậu dứt khoát nâng tay lên.

Một tay Lâm Khiếu Minh nắm lấy gương mặt Lục Tẫn Triêu, khẽ dùng sức khiến Lục Tẫn Triêu há miệng ra, đặt miệng cốc phía trên môi dưới của anh, cổ tay dần nghiêng.

Tay Lâm Khiếu Minh cực ổn định, năm giác quan mạnh mẽ giúp cậu hỗ trợ anh uống nước thuận lợi, không hề run tay rót đầy họng Lục Tẫn Triêu.

Lục Tẫn Triêu dựa vào tay của cậu ngoan ngoãn uống hơn nửa cốc nước, anh lệch mặt qua một bên, tỏ vẻ không uống nữa.

Dẫn đường liếʍ vệt nước còn sót lại trên môi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Khiếu Minh đặt cốc nước xuống, mặc dù biết đại khái Lục Tẫn Triêu sẽ không nghe vào, cậu vẫn nói: "Tôi đi lấy cho anh chút đồ ăn."

Với trạng thái hiện tại của Lục Tẫn Triêu, anh chắc chắn không thể ăn cơm bình thường như trước, hẳn còn cần cậu phải đút cho rồi.

Lâm Khiếu Minh tìm kiếm một lượt trong tủ lạnh, lôi ra chút bánh ngọt*, bỏ vào trong nồi hấp.

*Raw là 小面点, mình tra gg thì nó là một loại bánh ngọt, bánh tráng miệng nhỏ như bánh bao tạo hình ấy, nhưng được làm bằng bột mì thay vì bột gạo nếp như bánh bao

Mười phút sau, nồi hấp tự động tự mở ra, hơi nước trắng bốc lên, Lâm Khiếu Minh gắp từng chiếc bánh bông mềm vào đĩa, trở lại phòng ngủ.

Lục Tẫn Triêu vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy bước chân của Lâm Khiếu Minh, anh quay đầu nhìn về phía cậu, mắt môi cong cong, im lặng mỉm cười.

Lâm Khiếu Minh xách ghế đến cạnh giường, dùng đũa gắp bánh lên, đưa đến bên miệng Lục Tẫn Triêu: "Ăn chút đi, gần một ngày anh chưa ăn gì rồi."

Yên lặng.

Lâm Khiếu Minh tiếp tục giơ đũa về phía trước, mặt bánh đυ.ng phải môi Lục Tẫn Triêu, đè ép xuống hơi lõm, nói không rõ rốt cuộc là cái nào mềm mại hơn.

Lục Tẫn Triêu vẫn không hề động đậy, nhưng đối mặt với biểu cảm ngây thơ mờ mịt của anh, cậu không đành lòng phát cáu. Tận đến giờ phút này, anh mới thật sự giống như một thanh niên chỉ 24 tuổi.

Ai có thể ngờ được, vị bác sĩ đáng tin lại biến thành dáng vẻ này chứ?

Lâm Khiếu Minh dứt khoát dùng tay cầm bánh, mạnh mẽ đút vào trong miệng Lục Tẫn Triêu như khi uống nước vừa rồi. Mùi thức ăn bay vào trong mũi, Lục Tẫn Triêu cuối cũng cùng há miệng cắn miếng đầu tiên.

Đồng thời còn ngậm luôn cả hai ngón tay của Lâm Khiếu Minh.

Sự ướŧ áŧ và ấm áp bị phóng đại gấp trăm lần, truyền từ đầu dây thần kinh thẳng lên trên, cánh tay Lâm Khiếu Minh cứng lại, mà Lục Tẫn Triêu cắn phải thứ cứng rắn thì nhíu mày, dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay cậu ra ngoài.

Đầu ngón tay vẫn còn dính vệt nước ướt nhẹp.

Lâm Khiếu Minh kéo khăn tay trên đầu giường, xoa xoa tay, không để trong lòng. Cậu thấy Lục Tẫn Triêu ăn chút bánh, lại tiếp tục cho anh ăn thêm mấy cái nữa.

Lục Tẫn Triêu ăn rất chậm, giữa đường rất nhiều lần anh bị chuyện râu ria thu hút sự chú ý, Lâm Khiếu Minh đều thể hiện ra sự kiên nhẫn chưa từng có trước đó. Suốt hơn mười ngày cậu hôn mê do thay máu, Lục Tẫn Triêu cũng chăm sóc cậu đến từng li từng tí như vậy.

Đút cho Lục Tẫn Triêu ăn hết sáu cái bánh ngọt trên đĩa hết hơn 40 phút, Lâm Khiếu Minh đứng dậy, hỏi: "Anh có muốn đi vệ sinh không?"

Lần này Lục Tẫn Triêu nghe hiểu, gật gật đầu.

Anh hẳn đang dần dần khôi phục từ trạng thái này, Lâm Khiếu Minh nhẹ nhàng thở phào. Cậu đỡ Lục Tẫn Triêu đi từ giường vào trong nhà vệ sinh.

Lúc này, đối phương lại biết nên làm cái gì, anh đưa tay đẩy ngực Lâm Khiếu Minh, ngăn cậu ngoài cửa.

Lâm Khiếu Minh dừng bước tại trước cửa, cửa nhà vệ sinh đóng lại trước mặt cậu. Chỉ chốc lát sau tiếng nước vang lên, nghe có vẻ anh đã nhịn trong khoảng thời gian cực kỳ dài, Lục Tẫn Triêu có thể kiên trì đến hiện tại cũng là kỳ tích.

Ba phút sau, Lục Tẫn Triêu loạng choạng đi ra ngoài, hai tay anh còn ướt, bệnh nghề nghiệp khiến yêu cầu về vệ sinh sớm đã khắc sâu vào trong bản năng của anh.

Lâm Khiếu Minh đỡ Lục Tẫn Triêu trở về giường, một lần nữa đắp kín chăn cho anh: "Anh nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi, bên phía bệnh viện tôi đã xin nghỉ cho anh rồi, ngày mai cũng không cần đi làm."

Lục Tẫn Triêu ừ một tiếng, không biết anh có nghe hiểu hay không.

Lâm Khiếu Minh không biết khi nào anh mới có thể khôi phục bình thường, dẫn đường cũng hiếm khi bị quá tải, cậu chỉ từng chứng kiến chuyện này trên chiến trường năm đó. Bất kỳ dẫn đường nào đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp đều sẽ bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không cho phép xảy ra tình trạng ý thức quá tải.

Dẫn đường là tài nguyên quý giá nhất, chỉ chiếm 0.03% dân số, an toàn của bọn họ không chỉ liên quan đến bản thân mà còn liên kết chặt chẽ với trạng thái của lính gác.

Lâm Khiếu Minh không hề rời đi, ngồi yên trên ghế cạnh mép giường Lục Tẫn Triêu trông nom anh, thuận tiện tìm đọc tin tức liên quan.

Tuyệt đại đa số bài đăng đều nói nếu không nghiêm trọng, quá hai ba ngày họ sẽ có thể hồi phục bình thường, không khác mấy với hiểu biết của Lâm Khiếu Minh.

Lúc này, Lục Tẫn Triêu yên lặng nhắm mắt lại, tóc đen tản ra trên gối, dường như lại một lần nữa ngủ thϊếp đi.

Ca mổ kia chắc chắn khiến anh tiêu hao rất nhiều sức.

Thấy anh lần nữa chìm vào giấc ngủ, Lâm Khiếu Minh lặng yên không một tiếng động đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.

Không biết lần sau khi anh tỉnh lại, cậu sẽ thấy một Lục Tẫn Triêu ngẩn người cười khúc khích, hay là một Lục Tẫn Triêu giả bộ tỉnh táo che giấu lúng túng?

- ----

Thông báo nho nhỏ: Tụi tui sẽ nghỉ Tết đến hết mồng 5 (14/2 dương) nhóe!

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc bên người thân nhó! ('▽'ʃ♡ƪ)