“Nhạc Nhạc, hôm nay vì sao chúng ta phải mua nhiều đồ?” Tống Nhạc Hề ôm một con thỏ bông trong lòng Lương Tiểu Nhạc ngửa đầu hỏi với giọng điệu ngây thơ của trẻ con.
“Bởi vì hôm nay chúng ta đi đến nhà Tiểu Nhạc thăm ông và bà” Tống Nhu một bên lái xe một bên thay Lương Tiểu Nhạc trả lời vấn đề của con gái.
“Đúng, hôm nay đến thăm ba và mẹ của dì” Lương Tiểu Nhạc yêu thương vuốt ve đầu Tống Nhạc Hề.
“Là bà ngày đó thấy ở nhà Tiểu Thất sao?” trí nhớ con nít khá tốt, nhất là với người yêu thương mình.
“Đúng, cho nên Hề Hề khi thấy ông bà phải lễ phép, biết không?” Tống Nhu nhìn phía trước mà căn dặn.
“Dạ, mẹ. Con dễ thương như thế ai mà không thích”
Ách, trên đầu Tống Nhu và Lương Tiểu Nhạc có một đám quạ đen bay qua, con tự kỷ quá, ai đã dạy con?
“Hề Hề, những lời này chắc là Tiểu Thất dạy cho con rồi” Lương Tiểu Nhạc biết chân tướng, thấy biểu tình cam chịu của con gái, Lương Tiểu Nhạc rất tấm tắc, “Không được cùng Tiểu Thất học những thứ này”
“Dạ” Tống Nhạc Hề nghe lời gật đầu đáp.
Lương Tiểu Nhạc biểu thị, Triệu Tiểu Thất tuy không trực tiếp lên sân khấu, thế nhưng bé vẫn không rời khỏi tầm mắt của độc giả, ưu đãi cao như thế, bản tác giả chưa muốn loại.
Ba Lương thành công thuyết phục mẹ Lương hôm nay gặp Tống Nhu và Tống Nhạc Hề một lần, cho nên sáng sớm Lương Tiểu Nhạc đã đến nhà Tống Nhu, hôm qua đã bàn cùng Tống Nhu, hôm nay đi sớm để mua quà rồi mới đến nhà Lương Tiểu Nhạc. Thế nên mới sáu giờ rưỡi đã ra ngoài, Tiểu Nhạc trẻ con nhà cô xác định không phải là mong muốn của bản thân, muốn gặp mẹ con người ta. Lương Tiểu Nhạc hèn mọn nhờ tác giả đặt lò sưởi gần giường vợ con mình, dân độc thân không thể lý giải. Lúc này, đổi lại là người ta tâm đắc.
Mua một đồng đồ ăn, Lương Tiểu Nhạc lo lắng mà dắt vợ con về nhà.
Tới rồi cửa nhà Lương Tiểu Nhạc bắt đầu hồi hộp hơn, tay chân cũng không nghe lời, Tống Nhu thấy dáng vẻ khẩn trương của Lương Tiểu Nhạc, nắm chặt tay cô, đem tóc mái đang rủ trước trán cô vén ra sau tai, “Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt”
“Ừm” thấy ánh mắt kiên định của Tống Nhu, Lương Tiểu Nhạc thoáng bình tĩnh, có được người vợ như vậy, cô còn gì mà lo lắng, thế gian có ngàn loại hoa, chỉ có đóa hoa trước mắt là tình cảm chân thành trong cuộc đời này, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô ấy cũng sẽ yêu thương ba mẹ mình.
Mở cửa cho Tống Nhu cùng Hề Hề tiến vào, Lương Tiểu Nhạc hướng vào bên trong hô: “Mẹ, ba, chúng con tới nè”
Ba Lương nghe được thanh âm sau đó đi ra đón, cười thân thiện dễ gần: “Các con tới rồi”
“Chào chú, con là Tống Nhu” Tống Nhu khiêm tốn lễ phép.
“Chào ông, con là Tống Nhạc Hề” Hề Hề bé con học theo cách chào hỏi ba Lương.
“Ha ha, tốt, chào các con” ba Lương biểu hiện với cảm giác thân thiết giống như dáng dấp, thực sự như bọn họ là con cái của Lương gia, thật làm cho người ta yêu, “Tới đây, cùng ông đi vào nhà” nói xong dẫn Hề Hề đi đến phòng khách.
Lương Tiểu Nhạc và Tống Nhu cầm bao lớn bao nhỏ quà biếu đi theo ba Lương đang nắm tay Hề Hề tới phòng khách.
Mẹ Lương lúc này ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, tư thế như đang chỉ điểm giang sơn.
Hôm nay mẹ Lương vốn đem bản thân đặt vào vị trí hạ khí thế của cô gái yêu con gái mình, thế nhưng kế hoạch bị vỡ. Vừa nhìn thấy mẹ Lương, Tống Nhạc Hề thì bỏ ông qua một bên, cắm đầu lao về phía bà đòi ôm ấp, “Bà!”
”À, Hề Hề” vừa nhìn Tống Nhạc Hề, mẹ Lương ngồi không yên, đỡ không được tình yêu tràn đầy, đành phải bỏ qua sô pha, vui tươi hớn hở đứng dậy đón được Tống Nhạc Hề yêu thương nhung nhớ, lấy cớ con nít là vô tội.
“Chào dì, con là Tống Nhu” Tống Nhu cũng đi tới trước mặt mẹ Lương.
Mẹ Lương giương mắt nhìn về phía cô gái dịu dàng đoan trang cùng xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt dịu dàng, quần áo lịch sự, tóc dài được cột ngay ngắn, cầm hộp quà biếu trong tay, đứng ở nơi nào cũng tạo thành một cảnh đẹp. Ánh mắt di chuyển, thấy con gái bà mặc quần jean áo thun lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt chỉ ở level dễ nhìn, tâm trạng không khỏi cảm thán một câu, ánh mắt cô gái này không tốt lắm!
“Ừm, chào” mẹ Lương biểu hiện vẫn là thái độ lạnh nhạt như cũ.
“Mẹ, đây là thực phẩm chức năng và đồ bổ đàn chị mua cho mẹ, còn có khăn quàng cổ Burberry mẹ thường hay nói thích đó” Lương Tiểu Nhạc còn giơ giơ đồ hối lộ trên tay lên.
“Đang là mùa hè ai mà mang khăn quàng cổ” con gái chết bầm, hướng một cánh tay ra ngoài, chỉ biết mẹ mày khó mở miệng mà.
“Dì, cái khăn quàng cổ này cũng có thể khoác bên ngoài thay áo” Tống Nhu đè Lương Tiểu Nhạc đang muốn cãi vì nghe mẹ mình nói như vậy lại, dịu dàng giải thích cho mẹ Lương.
“À, Được. Để ở kia đi” mẹ Lương thấy được Tống Nhu mờ ám, nhíu mày, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như trước.
“Bà, bà không thích cái khăn quàng cổ này sao, đây khăn do con chọn đó, con nghĩ bà sẽ thích nó lắm” Tống Nhạc Hề ở trong lòng mẹ Lương có chút ủy khuất mà hỏi.
Ách…
“Là Hề Hề chọn à, bà rất thích, cực kỳ thích. Ha ha” mẹ Lương biểu hiện bà tránh không khỏi viên đạn bọc đường của trẻ con.
“Thật tốt quá! Ánh mắt con tốt nhất”
Lương Tiểu Nhạc biểu thị Triệu Tiểu Thất con đã dạy con gái dì từ một đứa khiêm tốn ngoan ngoãn trở thành tự kỷ hết chỗ nói rồi!