Chương 18

Trời tối âm u lạnh lẽo, ngọn lửa cũng đã tàn. Nơi đây là tử lao trong triều, nơi giam giữ những tù nhân có tội ác tày trời được canh giữ bởi trọng binh. Chỉ có điều, hôm nay không thấy những thủ vệ nào khác.

Dường như có một chỗ khác hẳn với những nơi còn lại, đại khái là tại một gian tù đang giam giữ người nào đó. Tóc dài tán loạn che mất đi khuôn mặt, hai tay bị còng lại treo ngược lên. Bà ta đã ngã quỵ trên mặt đất ẩm ướt, chiếc quần xám ở nửa người dưới dính máu đen, ngực trần không có gì che đậy mà lộ ra bên ngoài. Hai bầu ngực mềm mại này lại đầy rẫy những vết sẹo nông sâu ngang dọc, làm mất đi sự khiêu gợi, chỉ còn lại sự kinh khủng.

“Lách cách!” Cửa nhà lao bị đẩy ra, một thủ vệ vào tháo khóa cài, kéo bà ta đến một phòng dụng hình lớn hơn.

Trong phòng có ba nam nhân đang đứng, nhìn nữ nhân bất tỉnh kia từ trên cao.

"Ngô Thượng thư , Đào Ngự sử muốn tiếp tục ở lại quan sát hình phạt thẩm tra à?”

"Có... Có gì không dám nhìn!" Ngô Thượng thư vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn bộ ngực lớn trong góc kia, nuốt nước miếng. Trong lòng nửa thì sợ hãi, nửa thì thèm thuồng.

“Nên thẩm tra như thế nào thì cứ thẩm tra thế đó, không cần quan tâm chúng ta.” Đào Ngự sử vẫn giữ được bình tĩnh vuốt ve bộ râu dài của mình.

Người kia hừ cười một tiếng, cuối cùng xoay người lại, nương theo bó đuốc trong hư không mới nhìn thấy rõ mặt.

Dưới áo bào tơ vàng là một vóc dáng cao ráo, tuyệt đối không phải là người có thân hình gầy yếu. Làm người ta chú ý nhất là mái tóc đen được chải kẹp sau lưng làm lộ ra sự nghiêm nghị và lãnh đạm. Đôi mắt cáo dài xếch, cánh môi mỏng. Cho dù im lặng không nói gì thì cũng mang theo ý mỉa mai. Một người như vậy, làm cho người ta không đoán được tuổi tác, không đoán được buồn vui, lại càng không đoán được tâm tư.

Da^ʍ Đế trẻ tuổi kia nhìn thấy người này cũng phải tôn trọng vài phần, cung cung kính kính mà gọi một tiếng Hoàng thúc.

---

Ta ngồi thẳng dậy. Vốn đang cảm thấy buồn ngủ vì nghe đến đoạn hoan ái qua lại trên giường, bây giờ xuất hiện một người như vậy khiến hứng thú của ta lại được dấy lên.

“Hoàng Đế trẻ cầm quyền chấp chính thì tất sẽ có người tranh quyền tựa hổ đói, xưa nay vẫn luôn là thế.” Lão đầu rung đùi đắc ý:

“Đây là câu chuyện tự bịa ra, yếu tố quan trọng của một câu chuyện là phải làm sao để thu hút sự hứng thú của người khác, có như vậy thì càng ngày mới có nhiều khách thưởng thức đúng không?”

Lão đầu vứt cho ta cái liếc mắt, như thể đã nhìn thấu sự khinh thường trong lòng ta. Thấy ta không phản ứng, ông ta lại bắt đầu giảng đạo lý tiếp.

---

Người này là Vệ Mãng này, lúc còn ở độ tuổi của hắn đã cùng tiên Đế theo quân cầm thương, xông lên tiền tuyến, lập vô số chiến công. Không những am hiểu chiến thuật tiến công mà còn vô cùng thông thạo việc thẩm tra bức cung tù binh.

Hắn ta gọi thủ vệ đến, thì thầm gì đó, trong chốc lát sau thủ vệ khiêng nước lên, làm theo chỉ thị của Vệ Mãng mà hất nước vào nữ nhân trong góc kia.

"Khụ khụ....." Bà ta chậm rãi tỉnh lại, ho khan mấy trận, dùng sức ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt.

Nữ tù này chính là người đầu tiên truyền dạy kỹ năng tìиɧ ɖu͙© cho tân Đế, da^ʍ phu nhân Lưu Thị tiếng tăm lẫy lừng.

Lưu phu nhân thấy lại là mấy người này thì nhếch môi giễu cợt.

Lúc ấy bà ta đi ngang qua con phố trong buổi họp chợ, lúc đi vào con hẻm nhỏ vắng vẻ trên đường về nhà thì bỗng nhiên lại có mấy người lao ra, đánh bà ngất xỉu rồi dẫn đi.

“Dẫn dụ Thiên tử thiếu niên trầm luân trong du͙© vọиɠ, làm ô uế lương đức của phụ nhân đã có gia thất, bại hoại thế tục.” Vệ Mãng định cho bà ta những tội này. Nhưng trong lòng bà ta rõ ràng rằng, bà phải chịu hình phạt thẩm tra bí mật này, chẳng qua là do vị Hoàng thúc Vệ Mãng không chiếm được ngôi vị nên muốn moi móc những chuyện liên quan vị cháu kia từ miệng bà mà thôi.

“Nhiều ngày không gặp, khí sắc của Lưu phu nhân không được tốt như mấy ngày trước nhỉ?”

“Vậy thiệt thòi cho ngài đã săn sóc cẩn thận mấy ngày nay.” Mỗi câu bà ta nói đều có lực sát thương cực lớn.

“Hôm nay, ta mời hai vị Ngô Thượng thư và Đào Ngự sử Đến, hy vọng có thể giúp ta cùng khuyên nhủ ngươi. Chắc ngươi sẽ không để ý bọn họ ở đây đâu nhỉ?”

Lưu phu nhân biết lai lịch của hai người này. Ngô Thượng thư là phu quân của Liễu Đường, còn Đào Ngự sử đây là phụ thân của quý phi Đào Cầm Lăng. Gần đây, chuyện dâʍ ɭσạи trong cung tạo ra mưa gió huyên náo toàn thành, gần như ai ai cũng biết một ít hành động dơ bẩn của bọn họ rồi.

Từ lần dạy hắn nếm thử mây mưa cho đến lúc bị bắt này, bà ta chưa từng gặp lại hắn. Bà chợt nhớ đến cuộc sống mà bà vốn nên sống, là một vị phu nhân trên danh nghĩa của hoạn quan (1), chứ không phải là người nhanh chóng thăng quan tiến chức như Lưu công công từng mong muốn trước đây.

(1) Hoạn quan: hoạn (阉)hay còn có nghĩa là nam giới đã bị “thiến”, chỉ những người đàn ông bị khiếm khuyết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Trong lòng bà ta có hơi hiu quạnh. Khi nghe những tin đồn ngày càng khuếch đại trong miệng người đời, bà thất vọng không nói nên lời.

“Ta không biết gì cả, thứ ta biết ngươi cũng biết rồi... Hắn chưa từng triệu kiến ta lần nào nữa, ta và hắn chỉ trải qua duy nhất một lần...” Bà ăn ngay nói thật.

“Phu nhân đúng là tự xem nhẹ mình rồi.” Vệ Mãng nói: “Kỹ năng giường chiếu của Hoàng điệt ta đều là do ngươi dạy mà.”

“Sao ngươi có thể không biết được chứ?”

“Sao Vệ vương gia lại cứ nề hà với thứ nữ nhân hạ đẳng như chúng ta vậy? Những gì dân phụ biết, đã sớm nói xong rồi.”