Chương 27: Vừa làm vừa ăn cơm (H)

Nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại của Lục Lục ghé vào gối đầu, mông nhỏ bị anh thao rung lên từng cơn, cặρ √υ" bự tự nhiên rũ xuống trước ngực theo từng cú thúc vào mà đong đưa không thôi, âm thanh vừa khóc vừa rên hòa với âm thanh của giường nệm, tiếng kêu tựa như con mèo cái động tình vào mùa xuân.

“Cɧó ©áϊ, bức da^ʍ, phóng đãng, da^ʍ phụ, thao em thật sướиɠ ~”

Đan Đa Hâm nắm lấy vòng eo nhỏ của cô, một lần rồi lại một lần mãnh liệt thọc vào rút ra, hai viên trứng dái dưới hang cũng đi theo, không có chút kiêng dè nào đập lên tiểu bức. Âm thanh “bạch bạch” không dứt bên tai, hận không thể cũng nhét cả vào trong tiểu bức dân.

Liên tục thọc vào rút ra, cuối cùng người đàn ông cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hiệp một kết thúc…



Một tay Đan Đa Hâm ôm thân thể trắng nõn non mềm dựa vào trong l*иg ngực mình, một tay cầm điếu thuốc hít mây nhả khói: “Muốn theo tôi hay không?”

Lục Lục hơi mê mang, mở to đôi mắt: “Là sao cơ?”

“Đơn giải mà nói, chính là làm bạn gái của anh, có điều độ tự do không cao, mỗi ngày chỉ có thể ở cạnh tôi như hình với bóng.”

Thật ra Đan Đa Hâm muốn nói là làʍ t̠ìиɦ nhân tùy thời mở chân ra cho anh thao.

Lại sợ làm tổn thương trái tim của cô gái trẻ tuổi này, cho nên dùng một cách nói uyển chuyển hơn. Nhưng anh lại không biết, thật ra Lục Lục rất thích cái chức nghiệp này.

“Không được đâu? Mẹ em còn cần em chăm sóc, em không thể rời đi được.” Thật ra Lục Lục rất động tâm, làm một da^ʍ xà tinh lười biếng, cuộc sống sinh hoạt bươn chải xã hội không phải thứ cô muốn, cô vô cùng vừa lòng có người nguyện ý bao nuôi cô, tốt nhất nuôi cả mẹ của nguyên chủ.

“Mẹ em bị làm sao?”

“Sinh bệnh.”

“Em làm bạn gái của anh, anh tìm người chăm sóc cho bà ấy!”

“Có nha ~” Lục Lục nhẹ nhàng gật đầu, trong âm thanh còn mang theo chút nũng nịu.

Đệt! Sao cô lại đáng yêu như vậy cơ chứ ~

Kìm nén du͙© vọиɠ muốn chà đạp cô ở đáy lòng mình, bế người lên trên đùi, một bên hôn cô, một bên dọc theo bắp đùi trơn nhẵn sờ vào trong váy cô, moi đào tiểu bức ngoài lớp qυầи ɭóŧ.

Chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xinh chậm rãi bị thấm ướt: “Tiểu bức da^ʍ của em ướt rồi, tôi thao em ở đây, có được hay không?”

“Bị người khác thấy thì làm sao bây giờ?” Lục Lục thẹn thùng chui vào trong l*иg ngực người đàn ông, mau tới đi, chờ không kịp rồi.

“Có váy che, không sợ, ca ca sẽ rất nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.”

Đan Đa Hâm kéo khóa quần ra, đẩy qυầи ɭóŧ sang bên cạnh, Lục Lục nhìn chằm chằm anh thả ra một cây côn ŧᏂịŧ màu đỏ tươi thô to, dài cứng cường tráng, căng phồng sung huyết, dữ tợn xấu xí.

Ôi ~ Nơi này của đàn ông là có sức hút nhất, luôn làm cô dục tiên dục tử.

Nửa thân thể Lục Lục treo trên không trung, váy bị xốc lên, qυầи ɭóŧ bị ngón tay người đàn ông vén sang một bên, cảm nhận được qυყ đầυ thô to như quả trứng ngỗng đang chậm rãi cọ xát ở khe huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ rất nhanh đã dính ướt qυყ đầυ. Đan Đa Hâm cảm nhận được tín hiệu bật đèn xanh, chậm rãi ép miệng huyệt ý đồ cắm vào, chọc thẳng vào tiểu bức mềm mại, sa vào trong đầm lầy ấm áp, đẩy từng chút từng chút vào phía trong.

Căng quá ~

Lục Lục tận lực thả lỏng tiểu bức, cố gắng nuốt côn ŧᏂịŧ sưng to vào trong cơ thể, từ từ ngồi xuống, nuốt hết nguyên cây, đặt mông xuống, dựa vào trong l*иg ngực Đan Đa Hâm, thở dài một hơi sung sướиɠ.

“Bảo bối dâʍ đãиɠ của anh, tối hôm qua mới cắm em lỏng ra một chút, hôm nay lại ngậm khiến anh khó chịu.” Đan Đa Hâm ôm eo của cô, chống thẳng vào mông của cô, côn ŧᏂịŧ vẽ vòng trong tiểu bức mà nghiền ép, cọ cọ khiến tâm bức của Lục Lục cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, thật muốn được va chạm nha ~

Cửa bị gõ vang mở ra, người phục vụ lục tục đưa đồ ăn lên, sau khi người lui hết, Đan Đa Hâm lập tức giữ nguyên côn ŧᏂịŧ bên trong tiểu bức rồi xoay người Lục Lục qua, để cô tách chân ra ngồi trên đùi ôm lấy cổ anh, đứng dậy vừa va chạm cô, vừa khóa chặt cửa phòng bao.

“Ca ca, thật đầy a~” Ở tâm hai chân cắm một cây côn ŧᏂịŧ đang cuồng loạn ra vào, dùng các loại góc độ mà đâm vào tiểu bức của cô, a, sướиɠ phát điên.

Đan Đa Hâm đứng thế trung bình tấn, bắt đầu ra sức đánh sâu vào: “Tiểu bức da^ʍ, em phóng đãng chết đi được, sao lại biết cắn côn ŧᏂịŧ như vậy.”

Thiên phú dị bẩm của da^ʍ xà.

“Huhu, không phải ca ca nói sẽ nhẹ nhàng sao? A ~ trướng quá.” Thoải mái, đôi mắt ngập nước mê ly, bị người đàn ông một bên dùng côn ŧᏂịŧ chính diện tàn nhẫn cắm, một bên lại liếʍ láp đôi môi hồng nhuận.

Đan Đa Hâm nghiêng người ngồi lên ghế sô pha, bắt lấy cánh mông đầy đặn của cô gái, liên tục đưa đẩy lên xuống.

“Nhẹ nhàng thì em có thể thoải mái sao? Tới, tiểu bức da^ʍ, đút cơm cho ca ca.”